Cố Vy Vy kéo vali ra khỏi cửa, cùng Phó Thời Khâm xuống tầng, thấy một ông cụ gần bảy mươi tuổi đang nói chuyện với nhóm người Phó Hàn Tranh.
“Ông Minh, tôi tin là trên đường tới đây trợ lý Từ đã nói với ông mục đích mời ông tới đây rồi, xin nhờ ông xem giúp bức tranh này có thật là của họa sĩ Julien không.”
“Tranh của Julien?” Minh Tông Viễn kinh ngạc không thôi, vừa lấy kính lão ra đeo vừa nói, “Hiện tại ở bên ngoài có rất ít tranh của ông ấy. Các người tìm thấy ở đâu vậy?”
“Mua được từ một buổi đấu giá ngầm.” Phó Hàn Tranh chỉ bức tranh ở trên bàn, nói, “Ông là chuyên gia nghiên cứu về hoạ sĩ Julien, cho nên mời ông đến xem xem thế nào.”
Minh Tông Viễn nghe thấy là tranh của Julien liền kích động đứng dậy đi đến trước bàn, nhìn thoáng qua xong thì lập tức xị mặt.
“Thế nào ạ? Là thật đúng không ạ?” Phó Thời Khâm không thể đợi được đi tới hỏi.
Minh Tông Viễn tháo kính ra, không vui mà nhìn mọi người, “Mấy người trẻ tuổi các cậu gọi tôi tới đây để đùa à?”
Cặp mắt sắc bén của Phó Hàn Tranh híp lại, “Ý của ông là bức tranh này… là giả?”
Phó Thời Khâm không tin, dí sát mặt vào bức tranh rồi nhìn chằm chằm, giữ chặt lấy Minh Tông Viễn, “Ông Minh à, ông cẩn thận xem lại đi ạ, hay là tôi lấy kính lúp cho ông? Bức tranh này chúng tôi mất mấy chục triệu mới đấu giá được, sao có thể là giả chứ?”
“Mấy chục triệu?” Minh Tông Viễn nhìn cũng lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/265364/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.