“Cảm ơn cô?” Phó Thời Khâm giận sôi máu.
“Mộ Vy Vy, cô làm hỏng một bức tranh nổi tiếng trị giá mấy chục triệu mà còn muốn chúng tôi cảm ơn cô? Là đầu óc tôi có vấn đề hay đầu óc cô có vấn đề thế hả?”
Cô làm hỏng một bức tranh nổi tiếng trị giá mấy chục triệu mà còn mặt dày mày dạn muốn bọn họ cảm ơn?
“Tất nhiên là đầu óc anh có vấn đề rồi.” Cố Vy Vy thản nhiên liếc xéo anh ta một cái.
“Cô…”
Cố Vy Vy nhìn bức tranh sơn dầu, đây là một bức tranh trong tuyển tập “Vườn Hoa Hồng” của họa sĩ nổi tiếng Julien, một họa sĩ người châu u trong thế kỷ XIX. Tiếc là vì cà phê thấm vào tấm vải nên cả bức họa có phần ám trầm, đã mất đi ý cảm và vẻ đẹp vốn có.
“Mất mấy chục triệu mua một bức tranh giả thì không phải là đầu óc có vấn đề thì là gì nữa?”
“Giả?” Phó Thời Khâm nghe cô già mồm át lẽ phải như vậy thì nghẹn lời, không biết phải nói sao.
“Một người không hiểu hội họa cũng chẳng học mỹ thuật như cô thì biết cái gì là tranh thật tranh giả sao?”
Mạnh Như Nhã tiếp lời ngay sau đó, “Bức tranh này được mua từ một buổi bán đấu giá, đã được các chuyên gia giám định, không có khả năng là giả được.”
Bức tranh này là do cô ta tìm được, cũng là cô ta ra mặt đi đấu giá. Bây giờ Mộ Vy Vy lại nói bức tranh cô ta mất mấy chục triệu mua về là hàng giả, không ngờ cô vì thoát tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/265363/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.