Tuyên Vũ Đồng cô đã vô tình đem lòng yêu một Đại thiếu gia xuất thân giàu có nhưng tính tình lại vô cùng kiêu ngạo, khó ưa, khó gần, lại còn mắc bệnh sạch sẽ, rất thích bắt nạt cô. Cô khi ở nhà anh, bị anh dùng vũ lực mà bắt nạt. Đến nay khi cô đã trở thành một điều hương sư thành công, một mình gây dựng được sự nghiệp, vẫn không thoát khỏi sự tồn tại của anh, anh lấy thân phận hàng xóm tốt bụng để gặp gỡ. Cô tựa như tiểu bạch thỏ vô tội, trốn không thoát, bị sư tử cao ngạo đùa chơi. Cô đối với anh không có cách, bất tri bất giác lòng đã trao cho anh...
Phó Tu Kỳ rất buồn rầu, bởi vì người anh yêu quá ngu ngốc. Trong chuyện phong tình chậm hiểu đến mức không thể giải thích được, nhiều năm qua như vậy cũng không biết anh yêu cô. Vô địch mị lực đối với cô không hiệu quả, mập mờ thì cô hồn nhiên không hiểu. Cho cô chìa khóa nhà, cô không hỏi ý nghĩa, tự biết điều đến nhà anh làm nô bộc miễn phí?! Thật sự là quá ngu ngốc rồi. Đại nam nhân nào chỉ có thể tự mình áp chế xuống, kiềm nén tức giận, cố gắng đem cô ở bên cạnh. Từ từ tiếp cận cô, từ từ ăn sạch không còn một mẩu xương...
Anh đã thua trên tay nữ nhân yếu ớt mà ôn nhu này, che chở, đau, cung chìu cũng không kịp, hận không thể đem cô ăn vào trong bụng, cả đời không lìa xa...