Nhìn vẻ mặt cười cợt gợi đòn của người trước mắt, Tô Thần Dật chợt cảm thấy không biết nói gì, y nên nói thế giới này quá nhỏ sao? Người mình hao tổn tâm cơ muốn tìm đang ở ngay trước mặt mình, đây là chuyện gì? Đó là bồi thường cho y sao?
"Hai người quen nhau?" Kỳ Thương kinh ngạc hỏi.
"Ừ." Tô Thần Dật gật đầu, không chỉ quen, bảo bối của mình còn đang ở trong tay cha nội này.
Lâm Sanh chớp mắt nhìn Tô Thần Dật: "Thoát khỏi Cố Thiệu Kiệt rồi?"
"Đừng nói nữa." Tô Thần Dật yếu ớt phất tay: "Tôi bị tên mặt mo đó đưa đến chỗ ông anh tôi, nếu không có Kỳ Thương thì bây giờ tôi vẫn còn bị ổng giam trong phòng làm việc."
"Cậu thế nào lại quen biết với Cố Thiệu Kiệt?" Kỳ Thương cau mày nói: "Cách xa người này một chút."
Tô Thần Dật cụt hứng rũ vai vẻ mặt oán thán: "Tôi tuyệt đối không muốn quen biết hắn!"
Lâm Sanh giễu cợt: "Cha này gan to lắm, trước đó không lâu còn bám sau áo Cố Thiệu Kiệt, hận không thể trói mình lên người gã, còn thiếu nước hiến thân, à, đoán chừng là cũng muốn hiến lắm, mà Cố Thiệu Kiệt người ta chướng mắt."
Tô Thần Dật phẫn nộ đứng dậy túm lấy Lâm Sanh: "Đó là chuyện trước khi tôi mất trí nhớ được chứ! Tôi bây giờ chỉ thích gái đẹp! Gái siêu đẹp! Nhìn rõ cho tôi!"
"Nhẹ, lắc nhẹ chút, chóng mặt quá."
"Nếu như cậu còn dám nói việc này tôi sẽ bóp chết cậu!" Tô Thần Dật vẻ mặt hung tợn độc địa, đột nhiên cái trán mát lạnh, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616421/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.