Nhìn ánh mắt phụt lửa của Tô Thần Dật, anh trai nào đó nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt khiếp đảm, chả lẽ vẻ mặt của tiểu sinh không đúng? Hay là... Nhị thiếu vốn chưa thỏa nguyện? Mẹ nó đáng lẽ không nên tự tin lên sân khấu, thật khốn khổ a~! Cầu replay!
Bên trong phòng làm việc có mấy nhân viên lặng lẽ lui về sau, trên mặt không có chút đồng cảm nào. Đáng! Cho anh vỗ mông ngựa nè, vỗ lộn cái đùi đùi rồi đi*? Đáng đời! (Vỗ mông ngựa = nịnh bợ, vỗ đùi ngựa là coi chừng bị ngựa đá à:3)
"Nhị nhị nhị thiếu, tôi tôi tôi tôi sai rồi."
"Sai? Sai cái gì?" Tô Thần Dật giả vờ nghi hoặc: "Tôi bảo anh nói lại lần nữa thôi mà, anh sai cái gì? hửm?"
"Cậu ta nói chúc mừng em thỏa nguyện" Cố Thiệu Kiệt ở bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng.
Thân thể anh trai nào đó khẽ run lên, vẻ mặt tuyệt vọng, tổ tông, Cố đại tổ tông, tội thần thực sự biết sai rồi, ngài đừng... thêm dầu vào lửa nữa được không?
Hai mắt Tô Thần Dật híp lại, ngón tay níu áo anh trai siết chặt, anh mới thỏa nguyện! Cả nhà anh mới thỏa nguyện!
Cố Thiệu Kiệt đưa tay khoác lên vai Tô Thần Dật buồn bã nói: "Kỳ thực trên một góc độ nào đó mà nói, Thần Dật em quả thực thỏa nguyện."
Nghe vậy ánh mặt mọi người nhất thời tóe lửa, nhìn cánh tay khoác lên vai của Tô Thần Dật, mọi người hận không thể lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đáng giá nhất lịch sử. Phải biết là trước đây, khi mỗi lần Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616419/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.