Mấy bữa giờ Tô Thần Dật chán phát bực, từ sau khi ở trường về nhà, Tô Việt Trạch hình như càng thêm "cưng chiều" y so với trước đây, trên bàn cơm luôn luôn xuất hiện mấy món y thích ăn, hơn nữa còn phải luôn nhận lấy đồ ăn Tô Việt Trạch gắp vào. Chuyện này còn chưa tính, điểm chết người là Tô Việt Trạch luôn luôn dùng cái ánh mắt có khả năng khiến người ta chết chìm mà nhìn y, khiến cho y ngày ngày phập phồng lo sợ, thậm chí còn lo lắng Tô Việt Trạch có phải là đã biết chuyện y và Lâm Sanh diễn trò ngày đó hay không.
"Tiểu Dật, bánh bao hấp hôm nay không tồi, ăn nhiều một chút."
Đậu mợ! Lại nữa! Tô Thần Dật trơ mắt nhìn Tô Việt Trạch vẻ mặt dịu dàng đưa bánh bao vào trong bát y, nhất thời tim gan rối rắm, tía, anh rốt cuộc muốn gì? Để người ta sống nữa chứ!
Tô Việt Trạch cưng chiều xoa đầu Tô Thần Dật: "Ngây người cái gì, mau ăn đi."
"...anh hai, có phải gần đây anh chịu áp lực quá lớn nên bị kích thích? Ừm, em nghĩ, có bệnh thì tất phải trị, không bằng anh với em tới Ái Phong xem thử một chút?"
Nụ cười trên mặt Tô Việt Trạch cứng đờ: "Bệnh viện... Ái Phong?"
"Anh hai!" Tô Thần Dật túm lấy mu bàn tay của Tô Việt Trạch nghiêm túc nói: "Cho dù anh rối loạn thần kinh em cũng sẽ không ruồng bỏ anh đâu, thật đó!"
Anh nên cảm ơn mày không ruồng bỏ anh sao? Khóe miệng Tô Việt Trạch co quắp: "Anh rất khỏe, gần đây cũng không bị áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hai-song-lai/616418/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.