Chiếc xe Mercedes này chẳng mấy chốc đã chạy xa khỏi khu náo nhiệt, xuống cầu vượt chín là đường ra khỏi thành phố rồi!
“Anh điên rồi sao! Chậm thôi, muốn bay lên luôn rồi!”, Trần Hân nhìn đồng hồ tốc độ mà kinh ngạc thốt lên.
Thậm chí lúc rẽ cua, xe còn bay lên như vậy!
Điều này khiến tất cả mọi người ngồi xe phía sau đều cảm thấy tê dại cả da đầu.
“Không phải chứ! Ai khiến bọn họ lái xe như vậy?”
“Hai con nhóc này lúc trước lái xe cũng chẳng vượt qua nổi ba mươi, hôm nay uống nhầm thuốc rồi sao?”
“Lại còn nhanh như vậy nữa, trời ạ!”
“…”
Đừng nói là Tần Lan và Trần Hân đều không nhìn thấy Mạc Hiển lên xe, ngay cả mấy người vẫn luôn theo dõi phía sau cũng không nhìn thấy, nếu không cũng sẽ không kinh ngạc như vậy rồi.
Đợi đến khi ra khỏi nội thành, Mạc Hiển lại phát hiện hai bên trái phải có thêm hai chiếc xe, tốc độ của đối phương cũng không chậm, thậm chí còn có cảm giác hai chiếc xe này muốn ép anh dừng lại.
“Sao tôi cảm thấy, hai chiếc xe này hình như đang đi theo chúng ta vậy?”, Trần Hân liếc nhìn ra ngoài bất giác lên tiếng.
Lúc này Mạc Hiển cười nhạt: “Không nhìn ra đấy, cuối cùng trí thông minh của cô cũng chịu thể hiện sự tồn tại được một lần rồi! Ngồi cho vững đi, tôi sắp tăng tốc rồi!”
“Vẫn còn nữa sao!”
Đã lên đến hai trăm, Mạc Hiển lại còn trực tiếp đạp mạnh chân ga, sau khi đạp ga hết mức, cả chiếc xe như lao về phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277437/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.