Chạng vạng, trời dần tối.
Trần Hân lái chiếc Mercedes-Benz đậu trước tập đoàn Phong Hoa, đợi khoảng nửa tiếng, Tần Lan mới bước ra khỏi công ty, lên chiếc xe Mercedes-Benz này.
Phải công nhận là hai người này quả thật đúng là bà chủ giàu có.
Ai mà ngờ cô gái mới hai mươi tuổi Trần Hân này lái chiếc Mercedes-Benz đến đây.
“Sao thế, đanh mặt thành thế này luôn rồi, mấy lão già trong công ty lại làm gì với chị rồi à?”, cô ấy nhìn Tần Lan vừa bước lên xe khẽ nói.
Tần Lan quay đầu sang một bên: “Cũng không phải, hôm nay lại bị tịch thu một lô hàng, phiền chết mất thôi. Cứ tiếp tục thế này, chị sẽ phá sản mất”.
“Haizz, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ tự thẳng, xe đến núi ắt sẽ có đường. Hơn nữa, chẳng phải chị nói tên đó nợ nhà chị rất nhiều tiền đó sao? Bảo anh ta trả đi”.
“Anh ta à? Anh ta có tiền quái gì, hôm nay bị chị phân đến chỗ bảo vệ rồi”.
“Hả? Chị bảo anh ta đi làm bảo vệ á? Chẳng phải nói năm đó anh ta là thiên tài sa ngã sao? Chị bảo anh ta làm việc nghiêm túc, không chừng anh ta còn có thể kiếm tiền cho chị đấy”.
“…”
Trước kia khi cô ấy đã biết thân phận của Mạc Hiển thần kỳ như thế, lại biết anh là thiên tài biến mất năm đó, cô ấy cũng từng nhắc đến chuyện này với Trần Hân.
Thiên tài mãi mãi là thiên tài, dù có bị ném đến đâu cũng sẽ không bao giờ bị chôn vùi, những người như Mạc Hiển cho dù bị ném đến bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-cu-ba-nam-ra-nguc-thanh-vo-dich/4277436/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.