Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu.
Bàn Tử luôn tự xưng may mắn, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại có thể xu đến như thế.
Loot hết cả thành phố nước mà trang bị Bàn Tử tìm được mới có cái balo 2 mới tinh, ngoài ra thì anh ta lật tung túi quần cũng không có cái nịt, đúng con đỗ nghèo khỉ.
Cần đồ gì không có đồ nấy, chỉ có thể trang trải cuộc sống bằng trang bị thừa của đồng đội.
Ánh mắt Bàn Tử hướng về phía nào đó, thân cây to lớn chắn dòng nước trên mặt đất, phía trên có một người đang đi tới, váy đỏ xinh đẹp, tóc dài tung bay, nụ cười có vẻ ngây thơ như một đứa trẻ.
Sấu Hầu đứng ở trên bờ cách đó không xa, rất gần Sư Thi. Chẳng lẽ anh ta bị nghiệp quật vì chọc trẻ?
Trước kia anh ta là thánh đỏ cơ mà! Thế nên mới làm được thương nhân chuyên bán trang phục hiếm và màu sắc hiếm chứ?
Chẳng lẽ trên đời này thực sự có quỷ thần?
Bàn Tử lạnh gáy, quay lại thấy đúng thật có một người khí áp thấp đứng đấy.
Không biết Nguyên Tiểu Diệp âm thầm lặng lẽ đứng sau Bàn Tử từ bao giờ, sau khi Bàn Tử thở dài thườn thượt cô mới đột nhiên nói: “Anh còn cần suy nghĩ bao lâu nữa, chúng ta đến Rozhok hay trường học?”
“Hừm…” Bàn Tử dừng lại hồi lâu, liếc Sương Diệp một cái rồi một cái mới nói: “Em gái Sương Diệp, anh có chuyện cần bàn với em.”
“Nói.” Nguyên Tiểu Diệp ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-con-ga-lon/1963227/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.