Chương trước
Chương sau
Thủ lĩnh đi theo tên lính ra bên ngoài, lửa xanh đã thiêu rụi một nửa khu vực. Xa xa có một sinh vật ghê tởm đang đứng đấy, nó chỉ huy, phân lưu dân thành ba nhóm, một là nam nhân, hai nữ nhân, ba là nữ nhân đang mang thai.

Sau đó không do dự gì, sinh vật đó búng tay một cái dùng một mồi lửa thiêu rụi nhóm nam nhân, mọi người nhìn mà khiếp đảm không thôi, nhưng chỉ biết cúi đầu, không dám vọng động.

Bởi lẽ, ngọn lửa này mạnh mẽ tột cùng, không tỏa nhiệt độ cao nhưng lại thiêu rụi mọi thứ bằng băng lãnh, vô pháp bị dập tắt dù cho nạn nhân có vùng vẫy cỡ nào, hay dùng nước dập lửa vẫn như cũ, không thể nào xoay chuyển thế cục.

Thủ lĩnh từ xa trông thấy, đùng đùng sát khí, vô số ám tiễn bay tới, nhưng khi lại gần Zenbos đến một khoảng cách nhất định, những mũi tên như bị một cỗ pháp lực ngang cản lại, sau đó lại bị những tia điện chập chờn như ẩn như hiện thiêu đốt chúng.

Zenbos xoay người lại, để lộ ra hàm răng trắng tinh giữa khuôn mặt như đang thối nát, chỉ còn có lớp thị đỏ chót, có chỗ lại còn ngưng mủ, hoại tử, sẫm đen lại.

Thủ lĩnh có chút e sợ nhưng cũng không thể ngăn lại ý chí của gã, không thể khiến gã ngừng chạy đến Zenbos, nắm chặt con dao trong tay, gã tin chỉ với một nhát đâm, địch nhân sẽ chết chắc.

Nào ngờ, bì tốc độ với Zenbos, hắn chưa từng ngán ai. Cùng lúc đó tia điện tập trung dưới chân Zenbos như cường hóa tốc chạy của hắn, đôi tay ngưng tụ những hòn lửa băng lãnh, sẵn sàng ụp lên kẻ địch bất kì lúc nào.

Miểu sát tên thủ lĩnh không khó, nhưng cái Zenbos muốn là lập uy, phô trương sức mạnh của mình cho các nhân vật ở đó thấy, cấy sâu vào trong tiềm thức của họ về thực lực của bản thân, phòng một khi nào đó bọn hắn lại vọng động.

Bất ngờ, Lily chạy đến, mặc cho cơ thể đàn kiệt quệ vì mới phẫu thuật không lâu, ả dùng hết sức bình sinh của mình xông vào Zenbos hòng ngăn cản hắn.

Nhưng tốc độ của phàm nhân không thể nào bì được với eSP – er, viễn siêu không sánh bằng, thứ mà Lily chụp được là cái bóng của Zenbos mà thôi. Còn thực tế hắn đã cách đó một khoảng, bàn tay khép lại đâm thẳng vào lồng ngực của tên thủ lĩnh kia rồi.

Tia điện tách tách, phối cùng hòn lửa màu lam đang nhảy múa trên cơ thể thủ lĩnh tạo thành khung cảnh cực kì đẹp mắt nhưng ở trong bầu không khí ngưng trọng như hiện tại, thật không phù hợp chút nào.

Zenbos xoay người, thi thể sau lưng hắn phát nổ, là một phân cảnh thường thấy trong phim siêu nhân, ngầu lòi không ít. Có điều tạo hình của Zenbos quá kinh khủng, đây cứ như là ác quỷ giáng lâm chứ không phải anh hùng cứu thế nào đó.

Hắn trịnh trọng tuyên bố: “Thủ lĩnh của tụi mày đã bị chính tay tao miểu sát, tận mắt chúng mày trông thấy. Từ giờ tao sẽ cai trị chúng mày, làm lãnh chúa của chúng mày! Rõ hay chưa?”

Xung quanh im phăng phắc, không ai dám đáp lời hắn.

“Không phục? Được! Để tao đốt thêm vài đứa, để xem tụi mày phục hay không?”

Xung quanh hắn chỉ còn nữ nhân, nam nhân đã bị hắn đốt rụi. Thật ra hắn chỉ cần cái cớ, có phục hay không, không quan trọng, dưới sự áp chế tuyệt đối của sức mạnh, há có kẻ còn không phục?

Hơn nữa, hắn quan niệm rằng, trong nhóm ngoại trừ hắn là nam nhân, những người còn lại không có trụ cột chống đỡ tinh thần, sẽ không còn nơi đột biến cấu thành nguy cơ tiềm ẩn.

Hắn nhìn được xa nhưng cũng bị sức mạnh che mờ mắt. Không có man lực của nam nhân khác trong nhóm, há có thể đi săn để duy trì sinh hoạt. Hoặc có thể nói chỉ dựa vào mình hắn mà kiếm ăn cho cả nhóm là không thể nào, mà dựa vào tính cách của hắn, làm gì có chuyện hắn làm nặng tay chân gì được, chiếu lý sẽ là nữ nhân lo cơm nước từ đầu tới cuối.

Tư tưởng của hắn còn một điểm nữa là rất giống bọn vua chúa ngày xưa, để nam nhân lăn lộn trong cung đình sợ dàn hậu cung có chửa với mấy thằng đó nên đem thiến hết, cho làm thái giám. Zenbos không rườm rà như vậy, một chiêu đốt sạch là được.

“Mày! Mày! Mày! Còn có mày..”

Hắn chỉ mặt từng người, đều là nữ nhân đang mang bầu, hoặc là đang bế trẻ sơ sinh.

“Để tao xem, thằng chó kia có tài cán gì mà để tụi mày đẻ con cho nó. Tao cũng thật hiếu kì, không biết con của phế vật có phải phế vật hay không?”

Nghe vậy, một số người nữ nhân bị điểm mặt, tâm tình sụp đổ, lập tức bỏ chạy.

“Chạy? Chạy nè! Tao cho mày chạy!”

Zenbos nắm lấy con dao của tên thủ lĩnh nằm dưới đất, nhào bổ về một ả nữ nhân.

Ả hét thảm một tiếng, cạn kiệt khí lực ngã nhào trên đất.

Mọi người thấy thế không dám bỏ chạy nữa, cam chịu thoái lui trở lại. Bình thường, làm con chó, có thể sống. Vọng động, kháng cự, chắc chắn sẽ chết!

Zenbos vác con dao, chậm rãi tiến đến. Lật ngửa ả kia lại, thấy rõ ả đang thoi thóp, gương mặt xanh xao vì thiếu dưỡng khí, máu chảy lênh láng khắp nơi, miệng há môi hở, cố gắng duy trì hô hấp nhưng hít vào nhiều mà thở ra thì ít.

Hai mắt lờ mờ, không mở mắt nổi như có thể chết bất kì lúc nào, nhưng hiển nhiên còn chưa có chết.

Zenbos cắm mũi dao vào điểm chữ Y bên dưới bầu ngực nhẹ nhàng rạch một đường thẳng xuống dưới bụng dưới rồi đi tới tận âm hộ của nạn nhân.

Hắn dốt đặc cán mai, không biết thai nhi nằm ở chỗ nào nên cứ rạch một đường thật dài. Dù sao hắn cũng không có ý định cứu người.

Hắn là sát nhân, chuyên đi giết người. Mà tâm thần của hắn không ổn định, thích hành hạ con mồi cho tới chết.

Sau đó hắn quăng cây dao qua một bên, dùng man lực mở rộng miệng vết thương ra.

Nạn nhân không còn khí lực, không còn đủ dinh dưỡng chuyển hóa năng lượng duy trì sự sống, không thể kêu đau thêm một tiếng nào.

Đã trầm luân nơi chín suối.

Đến chết cũng không nhắm mắt.

“Chết rồi? Tâm lý kém như vậy? Vậy thì đổi một cái khác thôi!”

Cái chết của nạn nhân không ảnh hưởng gì đến quá trình của Zenbos, chỉ càng khiến hứng thú của hắn tăng lên một phần.

Hắn dáo mắt nhìn quanh, tìm kiếm nạn nhân tiếp theo mà không hề lưu ý ở đấy đã vắng mất một người.

Aline.

...

Aline ba chân bốn cẳng chạy đến căn chòi của Little, mở khóa cửa phòng, dắt con bé chạy đến nơi giam giữ Ngọc Hân.

Con bé mặc dù hiếu kì nhưng không biết hỏi gì, mặc cho Aline kéo nó đi.

Chỗ giam Ngọc Hân không xa lắm, kéo chốt cửa bên ngoài sang một bên, Aline nói vọng vào: “Ngọc Hân! Chạy mau! Có biến rồi!”

Aline đoán đúng, không nên bước vào bên trong, chỉ thấy Ngọc Hân nắm khúc gỗ từ trong tay đi ra, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Không kịp để nói đâu. Mau chạy trước, vừa đi vừa nói!”

“Được!” Ngọc Hân gật đầu.

Cô không tin đây là cái bẫy nào đó, bọn họ muốn làm thịt cô, không cần phức tạp như vậy. Không như A Thân, bọn họ có đủ cường thế để làm vậy, càng không có lý do gì để Aline lừa giết cô hay gì cả.

Nếu trước đó, việc Ngọc Hân làm là đáng tội chết, cô tin với kẻ độc tài như thủ lĩnh Anker, cô sẽ “được” lấy thân chuộc tội. Anker đang thiếu thốn thức ăn, nhân lực, công cụ tình dục, thủ lĩnh sẽ không mạt sát lưu dân.

Nó chỉ đúng khi đó là thủ lĩnh mà cô biết, dâm dục và bệnh hoạn chứ không phải một tên giết người tâm thần!

Và may mắn, lãnh chúa mới đến không biết cuộc đào tẩu của nhóm người các cô, nếu không hạ tràng chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Trước đó Ngọc Hân có thể phản đòn lại A Thân vì cô đã theo dõi sau lưng hắn rồi sau đó tập kích bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp. Và nó chỉ thành công khi cả hai đều là người thường, hiện tại thì ngược lại thời gian kéo dài hoặc Aline không rũ lòng từ bi kéo cô bỏ chạy, kẻ phải chết chắc chắn là cô.

Trên đường đi Aline kể lại đầu đuôi mọi chuyện, mặc dù thế nó vẫn khá mông lung và khó hiểu: một con quái vật mang hình người chạy đến giết người trong nhóm Anker, miểu sát thủ lĩnh củ để lập uy, tàn sát và hành hạ nữ nhân đang mang thai.

Ngọc Hân nghe mà sởn cả da đầu, Little thì còn nhỏ tuổi, chữ hiểu chữ không nhưng sống dưới môi trường đặc dị, tâm lý của con bé phát triển cực nhanh so với bạn đồng trang lứa, nghe Aline miêu tả kinh khủng như vậy cũng vô thức nắm chặt tay Ngọc Hân hơn.

Bàn tay này nhỏ bé, mềm mại, không to lớn thô kệch như tay của Bigger, anh của Little. Từ góc độ của Little nhìn bóng lưng của Ngọc Hân, ảnh tượng nhanh chóng sụp đổ rồi hiện hữu những kí ức chân thật nhưng không đáng tin.

Nhiều năm trước Bigger cũng nắm tay cô chạy nạn như bây giờ.

Trong cơ thể bé nhỏ ấy vẫn luôn thấp sáng lên tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất, Little vẫn cầu mong một lúc nào đó mình được gặp lại anh trai của mình, dù là một khắc thôi cũng đủ rồi.

“Chúng ta chạy đi đâu bây giờ?!”

Ngọc Hân hỏi với qua Aline ở bên cạnh.

“Đi, đi về hướng Nam! Ở đó có biển, nếu tên quái vật đó có đuổi tới chúng ta sẽ làm thuyền ra biển! Ta thà chết trôi dạt ở nơi biển mặn rồi bị cá rỉa thịt chứ không muốn sống nhưng bị hành hạ dày vò bởi con quái vật đó! Nếu người cảm thấy không thỏa thì chúng ta chia tay ở ngã ba phía trước!”

“Không bọn ta đi theo ngươi!”

Ngọc Hân nhìn sang Little thấy con bé gật đầu rồi mới trả lời.

“Tốt! Đến đó nếu không có gì bất trắc, trước làm bè phòng khi hắn bất ngờ ụp đến!”

“Không thành vấn đề!”

...

Trong căn nhà tranh ở mạn sườn đồi núi.

Ở đây sum vầy hơn lúc trước, trong không gian chặt hẹp này vậy mà chứa đến gần 20 người.

A Thân, Bigger, In, At,.. Và vài nhân vật đến từ các quốc gia khác từ khắp nơi trên thế giới.

“Vậy ý của ngươi là mệnh bọn ta phục tùng người để tránh khỏi cái chết?!”

In khoanh tay nghiêm nghị nói.

Hư ảnh hữu âm đáp: “Đúng..”

“Nực cười!”

In ngay lập tức cắt ngang.

At bồi vào: “Ngươi nghĩ lùa gà thành công hai tên phàm nhân thì cũng có thể xí gạt bọn ta? Trên đời này có chuyện dễ ăn đến thế à? Ta không cần biết người là thứ quỷ quái gì, người trong trí nhớ con mẹ gì, hay chỉ là một cái điện thoại đang thông tri cho thằng nào đó đang rình rập ở đây. Ngươi trong mắt bọn ta mà nói không đáng một gram nào, đừng có bày đặt mà giở trò, giả thần giả quỷ trước mặt ta!”

“Đúng đúng, mày là con mẹ gì, chỉ biết núp lùm sủa dơ. Người không biết còn tưởng mày là thần thánh phương nào.”

“Lừa bọn thiểu năng trí tuệ thì được chứ mày nghĩ mày là ai mà đi lừa eSP - er? Mỗi người phun một cục nước miếng cũng đủ khiến mày chết đuối!”

“Con mẹ nó, mày ngon mày ló cái mặt chó mày ra đây, xem tao có lột da mày xuống hay không?!”

“...”

Các nhân vật quần chúng nhao nhao chửi theo, um sùm một góc khu rừng.

Bấy giờ, In giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rõ là hắn vẫn được người ta cấp mặt mũi, hắn nói: “Bây giờ, ta cho ngươi hai cái lựa chọn. Một là ai về nhà nấy, nước sông không phạm nước giếng, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta không quen không biết. Hai là, ngươi ló mặt ra, đánh thắng ta thì ta phục, ta nghe theo ngươi, ngược lại ngươi phải làm con chó của ta; những người còn lại thì tự quyết, không liên hệ gì với ta!”

“Ý ta cũng giống tên In.”

“Ta cũng vậy!”

“Cũng vậy +1”

In quá mức tự tin vào năng lực của mình, lấy mạng đem ra cược, đây là kiêu ngạo, được cấu thành từ tấm nền vững chắc là Tham Vọng, At cũng tương tự là như thế. Dưới sự cấu thành vô thức tập thể và khống chế bởi kẻ lãnh đạo trong một nhóm đông, đám đông vốn đã có đặc trưng lây truyền nên trước sau gì nó cũng sớm giống như suy nghĩ của In – người dẫn dắt.

“...”

Thấy đối phương đã lâu mà không có trả lời, In bắt đầu xoay người, dự định rời đi. Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao đi theo.

“Cọp giấy!”

“Dọa bố mày sợ hãi một hồi! Té ra là bọn phân lô bán nền chuyên đi lùa gà!”

Một người chửi, hai người chửi, ba người,..

“Khoan đã..”

In bước một chân ra khỏi của, người kia mới chậm rãi trả lời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.