Chương trước
Chương sau
“Có điều không thấy đại ca à nha! Muốn tặng quà mà không tìm thấy người cần tặng thì làm sao bây giờ đây? Chạy về cái chồi? Chắc đại ca còn không về sớm vậy đâu! Hay mình cứ kéo quân chạy một vòng lớn? Ý kiến này quả thật không tồi!”

KiKi ở gần Lý Khang lâu ngày cũng dần sinh ra hoang tưởng, lắm lúc tự nói chuyện một mình rồi tự cho là đúng, nhưng hiện tại quả thức ý định của nó không sai, tìm không thấy thì tiếp tục đi tìm.

Cái sai ở đây là nó kéo cơn thú triều đi theo, phá hủy không ít quần thể thực vật, các sinh vật nhỏ bé không đủ sức sinh tồn dưới sự chà đạp của thú triều cơ hồ là chịu chết, đến nguyên nhân vì sao lại chết cũng không biết nữa là.

KiKi há quan tâm mấy con sâu bọ yếu đuối đó, đại ca nó mới là tồn tại đáng quan tâm. Nó dự mưu lâu rồi, làm sao có thể hủy cả kế hoạch trong phút chót chứ. Hiện tại, ai dám cản nó, nó liền chặt bọn hắn. Gặp Thần giết Thần, Quỷ cản chém Quỷ.

“Ha ha ha, đại ca, em mang bất ngờ đến cho đại ca đây.”

...

Ngọc Hân, Aline, Little làm một cái trại ở ven biển, tính theo khoảng cách địa lý so với cái chồi của Lý Khang chỉ hơn 3 km. Có điều ở giữa 3 km này lại chính là vách núi đá to cao sừng sững chừng đâu mấy trăm mét.

Có khi sống cả đời người ở bên này còn chưa bao giờ nhìn thấy hệ sinh thái ở bên kia huống chi là song phương gặp mặt giao lưu với nhau.

Nói theo một cách hơi hướng số kiếp nhân sinh thì là:

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Thật.

Có lẽ giữa Lý Khang và Ngô Ngọc Hân đã hết duyên với nhau rồi. Đời người chỉ đến thế là cùng.

Có lẽ đối với Lý Khang, Ngọc Hân là một người phụ nữ tốt bụng, xinh đẹp lại dễ thương, và không kém phần quyến rũ. Khiến cho cậu thiếu niên còn đang tuổi ăn tuổi học ngày nào đem lòng si mê rồi trót tương tư.

Trái lại, Ngô Ngọc Hân chỉ làm tròn bổn phận làm một nhà giáo của mình, quan tâm và chăm sóc cho học sinh. Hơn hết Lý Khang lại là trẻ mồ côi, Ngọc Hân đồng cảm hơn là thương hại bởi cô cũng như thế, cô biết rằng số phận đấy đã vốn bất hạnh, vào trường lại bị bạn bè và giáo viên xa cách lạnh lùng, cô đem phần nhiều tấm lòng nhân ái của mình để thương người, bù đắp thiếu sót tình cảm gia đình, người giáo dưỡng của Lý Khang có gì là sai?

Hơn thế nữa, Lý Khang cũng là nạn nhân năm ấy khi Xích Quả hiện thế. Cứ hoài trông mong vào một kì tích, cứ mong ngóng hoài cái ngày nó phát sinh về những người cô quen hãy còn bình an, sống một cuộc đời hạnh phúc ở nơi chân trời nào đó. Dù là nhỏ nhoi nhưng cô vẫn cứ mơ hoài về nó.

Bởi tình thế hiện tại, cô không mong ai cũng là nô lệ tay chân giống mình, ngay cả khi chạy trốn khỏi nguy hiểm đang rình rập cứ như quả bom phát nổ lúc nào không hay thì cô vẫn không khỏi ngày ngày nơm nớp lo sợ, sống trong sự căng thẳng giằng co về chuyện mạng sống của chính mình lại nằm trong tay kẻ khác.

Mà khoan hãy nói đến chuyện đó, nơi rừng thiêng nước độc, dẫu cạnh bờ biển là con sông từ thượng nguồn đổ xuống, cũng không ai chứng minh được rằng nơi đây an toàn tuyệt đối.

Bởi lẽ có những hiểm nguy vô hình cứ luôn rình rập chực chờ như con hổ đói ba năm, thọt tay xuống dòng suối mát lạnh, bị thú cắn mất tay lúc nào không hay.

Như vận mệnh đã an bài hay như tình tiết đã được ai gieo rắc sẵn, số phận của cô từ sau khi thế giới biến đổi thì ngoài chạy trốn cũng vẫn là chạy trốn. Sau tất cả, mọi thứ ập đến đối với cô cũng chỉ vì cô là phụ nữ có nhan sắc, sức hút ở cái thời đại mạt thế này. Hoặc nhiều khi bọn chúng muốn chỉ là cái công cụ tình dục mang hình dáng loài người. Từ A Thân hèn mọn, bỉ ổi tìm cách bẫy cô, đến sự áp đặt vị trí tuyệt đối của vị thủ lĩnh nhóm Anker mới mà cô chưa từng gặp mặt. Hoặc có lẽ là như lời Aline nói, có một con quái vật nào đó muốn mổ bụng nữ nhân để xem xem bên trong đó có phải là phế vật như cha của cái thai hay không.

Suy cho cùng thì mọi thứ do Xích Quả mà ra, nhưng người có trách nhiệm cho chính cuộc đời của Ngọc Hân, không ai hết lại là chính cô.

Cả thế giới đang biến đổi, sinh vật biến dị, chúng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không hợp thói thường, âu tất cả cũng chỉ vì bọn chúng cũng muốn mình vẹn toàn cái vị trí đứng trong giới sinh vật, cũng chính là nỗ lực tiến lên để duy trì ở vị trí hiện tại.

Hay nói cách khác, đó là hiệu ứng Nữ hoàng Đỏ.

Mà bản thân cô cũng là một phần tử trong tập hợp đó, cô không biến mình trở nên mạnh mẽ hơn thì bị thế giới đào thải là chuyện sớm muộn.

Bản thân có bị thú dữ ăn mất chỉ là chuyện nhỏ, đau một lần rồi thôi. Nhưng khi bản thân cứ yếu đuối, không đứng lên chống cự lại tầng lớp thống trị của lũ người mang sức mạnh đột biến kia, thì e là cô sẽ trầm luân cả đời, vĩnh viễn mang trong mình nỗi đau không thể nguôi ngoai, tâm hồn bị vẩn đục không thể siêu thoát.

Trải qua những sự kiện vừa rồi, hơn ai hết cô cần biết rõ mình cần phải mạnh mẽ hơn. Mạnh mẽ đến mức có thể tự bảo vệ mình, mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ những người mình yêu quý, quan tâm.

Cô không muốn ai rồi cũng sẽ phải như cô, chạy và chỉ có chạy. Nhưng viễn siêu không thể chạy thoát khi bản thân không đủ lớn mạnh như người ta.

Biết thì biết vậy, nhưng làm sao để mạnh hơn cô cũng không biết.

Có lẽ là chế tạo vũ khí thô sơ như thủ lĩnh?

Có lẽ là rèn luyện cơ thể đến mức tối đa, năng thể lực cùng sức mạnh cơ bắp lên cực hạn?

Cô cũng không biết làm sao cho phải.

Hoặc là cứ tiếp tục trốn chui trốn nhủi phần đời còn lại như đã từng?

Không.

Cô chạy trốn bấy nhiêu đó là đã quá đủ rồi.

Cô đã quá mệt mỏi rồi.

Cô muốn đứng lên, phản kháng.

Không vì ai hết, chỉ vì muốn giải phóng cho chính cô mà thôi.

Chợt Aline vén rèm cửa được làm từ lá cây, bước vào.

Aline ánh mắt khó tin nói: “Đúng như ngươi nghĩ, bên ngoài động đất liên hồi chính là bởi có vô số loài thú lớn đang chạy quanh đây. Số lượng mỗi loài rất lớn, không dưới trăm con!”

Ngọc Hân ngồi thẳng người dậy, “Ta chỉ đoán chơi, ai ngờ là thật. Nếu nói vậy thì phải có nguyên nhân để bọn chúng chạy cời cời như thế! Nếu tìm ra được nguyên nhân, chúng ta có thể tranh thủ làm bẫy rập trên đường chạy của chúng, vậy sẽ không còn lo chuyện thiếu lương thực mấy ngày tới!”

“Ta cũng không biết đây là tại sao. Mặc dù ta lớn tuổi hơn ngươi, nhưng từ khi Xích Quả hiện thế đến nay chỉ hơn hai năm mà thôi, khoảng thời gian sinh tồn ở nơi chó chết này cũng như nhau, ngươi không biết nguyên nhân, thì làm sao ta lại biết được? Chưa kể đây lại là lần đầu ta biết đến thú triều kinh khủng như vậy, đến giờ ta còn nổi da gà đây này!”

Aline run run nói, còn kéo tay áo ra cho Ngọc Hân nhìn cánh tay của mình.

Ngọc Hân vô thức nhìn thoáng qua, cô không để ý da gà gì mà chỉ thấy trên bắp tay của Aline có một góc tư hình xăm, đó là cánh của một loài chim nào đó bị một đường viền thẳng tấp xuyên qua.

Ngọc Hân nháy mắt giật giật, như chợt nhớ ra cái gì.

Cô nhớ rồi, đó là hình xăm phượng hoàng gãy cánh bị treo cổ, nó nằm trọn vào trong một tam giác xiêu vẹo, chệch choạc. Đấy là biểu tượng của Giáo phái, tổ chức khủng bố IJA.

Nói về Giáo phái này cô cũng không rõ lắm, chỉ biết người của tổ chức này có lối hành động cực đoan, tư duy hay lập trường cũng không rõ ràng. Cô nhớ, tổ chức này từng bị Chính phủ của các quốc gia trên khắp thế giới truy lùng treo tiền thưởng vì bọn chúng đã ám sát thành công các vị nguyên thủ quốc gia có vị trí quan trọng trong trật tự thế giới cũ.

Mặt khác, tổ chức xuyên quốc gia này từng đứng ra giải vây cho một tiểu quốc yếu đuối nào đó khỏi sự xâm lấn của cường quốc, chiếm được đa số thiện cảm của người dân.

Nói chung những hành vi của tổ chức này nhiều lắm, có thiện có ác, có man rợ có hòa bình,.. Ngọc Hân cũng không biến diễn tả sao cho phải.

Nhưng hiển nhiên là nếu cô biết hành tung của một thành viên trong tổ chức ẩn này, e là không mấy lợi lộc gì, trái lại đây sẽ là quả bom nổ chậm mặc dù ở thời Xích Quả không ai đảm bảo trật tự thế giới hãy còn như cũ. Nhưng ít ra, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Thế là Ngọc Hân vẫn duy trì bộ dạng khinh vân đạm vũ như cũ, bình tĩnh nói: “Lợi ích luôn song hành cùng nguy hiểm. Chỉ có phân chim là miễn phí từ trên trời rơi xuống mà thôi. Ta muốn ra bên ngoài quan sát, tận dụng thời cơ này để cải biến tất cả. Nếu có thể, chúng ta sẽ có cơ hội tìm được cách lật bàn, hạ gục con quái vật mà ngươi nói bằng cách dẫn cơn thú triều đến chỗ tập trung Anker!”

“Ý kiến của ngươi đúng là không tồi. Nhưng mạo hiểm quá lớn, ta không nguyện ý góp mạng mình vào, nếu muốn thì tự mình ngươi đi, ta sẽ ở lại chăm sóc cho Little, dù sao con bé hãy còn quá nhỏ, ta cũng mong ngươi đừng kéo con bé theo!”

“Ngươi yên tâm, ta vẫn đủ tỉnh táo để biết phân biệt nặng nhẹ, chuyến này chỉ riêng mình ta đi thôi. Ít thì hai ba ngày, lâu thì chắc một tuần, dù sao thì thú triều lớn như vậy, lộ trình của nó chắc không phải nhỏ!”

“Ngươi nói vậy thì ta không có ý kiến gì nữa. Số lương khô còn lại ngươi cứ đem theo mà dùng dần, ta cùng Little sẽ đi bắt số cá khác!”

“Ngươi nói vậy thì ta cũng không khách sáo! Vậy ta đi đây, ngươi ở lại nhớ cẩn thận!”

“Ngươi cũng vậy, chúc ngươi thượng lộ bình an!”

Ngọc Hân gật đầu đáp lễ rồi vơ tay lấy dây cá khô buộc lại thành chùm, dùng lá khô bản to bọc lại, rồi buộc ngang hông. Cô cũng không quên lấy theo con dao bằng đá mà cô đã chế tác mấy ngày trước, quen thuộc gài nó vào lưng quần. Xong hết cả thảy cô mới vén rèm bước ra ngoài.

...

Ngoài trời trong xanh, làn mây trắng trôi nổi nổi trôi ngao du thiên địa.

Cơn gió thoảng nhẹ, không đầu không cuối, lướt qua làn da mái tóc của Ngọc Hân.

Cô không còn ngân ca một giai điệu nào đó như đã từng.

Cô không còn hay vui vẻ, yêu đời như trước nữa.

Trong mắt cô giờ đây chỉ còn lại quyết tâm và sự kiên định trong mỗi hành động mà không ai thấy rõ nguồn cơn.

Như một ninja, cô thoắt ẩn thoắt hiện, nhẹ nhàng thoăn thoắt nhảy từ cành cây này sang nhánh cây khác.

Chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc khi cành cây khẽ đung đưa dưới tác động của Ngọc Hân, cô đã từ đầu bên này vách núi, nhảy đến cành cây ở phía xa xa bên kia bụi rậm.

Lộ trình của Ngọc Hân không phải là xa nhưng cô di chuyển rất nhanh. Nhanh đến nổi nếu có người thường nhìn thấy chỉ thấy một vệt đen lướt qua, thậm chí còn hoài nghi bản thân liệu có nhìn nhầm hay không.

Ngọc Hân cũng không định đi xa là mấy. Dự định khi nhìn thấy thú triều, ổn định tốc độ duy trì khoảng cách nhất định là đủ. Sao cho bản thân vẫn trong phạm vi an toàn và không bị mất dấu thú triều.

Cô phải suy đoán lộ trình của nó, để tiên liệu nơi nó sắp san bằng, sau đó mới có thể lợi dụng thời cơ làm bẫy rập, bắt những con lạc đàn hoặc bị bỏ lại phía sau.

“Hoặc có lẽ mình nên làm ngược lại là lần theo lối mòn của thú triều, để xem xem có con nào bị kẹt lại hay không. Rồi thực thi biện pháp ban đầu cũng không muộn!”

Dù sao thì thú triều rất lớn, chúng nó mỗi khi di chuyển, ở phạm vi rất xa vẫn nghe thấy âm thanh đổ rạp cũng như cảm nhận được mặt đất rung động. Trong giây lát, hẳn là Ngọc Hân không để bản thân bị mất dấu thú triều được.

Đây là cơ sở nền tảng để cô quay ngược lại hướng đi của chúng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.