Chương trước
Chương sau
Cứ mỗi một đoạn đường, Ngọc Hân lại quay đầu lại, cô có cảm giác như ai đó hay thứ gì đó đang bám theo mình, gọi là theo dõi thì đúng hơn.

Dù cho cô có thay đổi lộ trình như nào, băng đèo vượt suối ra sao, cảm giác đó vẫn hiện hữu như cũ.

Không còn cách nào khác, trước khi làm sáng tỏ vấn đề, cô sẽ không trở về bên cạnh Aline. Cô không muốn mang đến tai họa cho người khác, nhất là người mà cô quan tâm.

Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Ngọc Hân không biết chỗ nào có vấn đề, cô không biết vì sao lại có tình trạng này.

Đối phương là ai, vì sao lại bám theo cô, chuyện này đã diễn ra từ lúc nào, và đến khi nào nó mới kết thúc..?

Những câu hỏi cứ tràn ngập trong tâm trí Ngọc Hân, bủa vây lấy số nếp nhăn của não bộ ít ỏi. Cô quá khó khăn.

Ngọc Hân chỉ có thể dùng cách loại trừ để tìm kiếm đáp án.

Đầu tiên, đối phương rất có thể là con người, có thể là lưu dân giống cô, khả năng cao là thành viên của nhóm Anker nào đó. Vậy dựa theo lời Aline đã kể trước đó, rất có thể bọn chúng đã khoanh vùng được phạm vi hoạt động của bọn cô, để mai phục, chờ khi cô về nhà, bọn chúng sẽ hốt trọn ổ!

Suy nghĩ này rất đáng sợ nhưng tính logic rất chặt chẽ, khả năng diễn ra cũng cực kì cao, phù hợp với những gì đã xảy ra trước đó. Ngọc Hân chỉ dựa vào tình báo đã biết mà củng cố lối tư duy này.

Nhưng không vì vậy mà cô giáng đoạn mạch suy nghĩ của mình, hay phớt lờ những khả năng có tỉ lệ xảy ra thấp hơn.

Cô nghĩ, cũng có một cách lý giải khác, đây rất có thể là một loại động vật nào đó đang nhăm nhe cô, chờ khi cô sơ hở mà vồ đến.

Nhưng như đã nói, thú triều đang càn quét khắp nơi, thì liệu có con thú nào may mắn còn sống lại không sợ chết, có can đảm ló mặt ra ngoài nữa hay không?

Chắc chắn là không!

Nhưng dù tỉ lệ có nhỏ đến mức nào, Ngọc Hân cũng không dám chủ quan, cô luôn trong tâm thế đề phòng mọi thứ có thể xảy đến dù cơ hội có là nhỏ nhoi nhất.

Vậy mục tiêu của đối phương rất đơn giản, nếu đó là con người, bọn chúng chỉ muốn cô được an toàn, khỏe mạnh để còn làm đồ chơi cho chúng. Ngược lại, nếu là loài thú nào đó, nó chỉ mong được ăn no càng sớm càng tốt. Và dù cho khả năng nào diễn ra đi chăng nữa, bất lợi luôn chào đón Ngọc Hân, nếu như có thể được chọn, cô chỉ muốn mình nhanh chết đi cho rồi, sống nhưng chỉ là món đồ chơi thì có nghĩa lý gì. Cô cũng không muốn cơ thể mình bị vấy bẩn bởi lũ hạ đẳng kia như chính tâm hồn của cô.

Biện pháp đối ứng, Ngọc Hân cũng nghĩ ra rồi. Đó là câu giờ càng lâu càng tốt!

Bằng cách đi tới đi lui, vòng vo Tam Quốc, lảnh tránh nơi ở đến mức tối đa, Ngọc Hân tin là không có mấy ai đủ kiên nhẫn để bám theo cô cả ngày trời, nhất là khi chẳng có thu hoạch gì. Lúc này cô có cơ hội nhỏ nhoi khi bọn chúng chán nản, hoặc lơ đễnh, cô sẽ tận dụng thời khắc này để cắt đuôi chúng. Dù sao nơi đây cũng là “địa bàn” của Ngọc Hân, cô đã quen thuộc bản đồ, từng cành cây ngọn cỏ của khu rừng này, nói nó nằm trong bụng cô cũng không ngoa.

Và trái lại, khi thú dữ đang bị cơn đói hoành hành mà không được ăn, được thỏa mãn. Nó sẽ hành động theo bản năng thuần túy nhất, không còn rình rập nữa, nó sẽ lao đến tấn công trực diện Ngọc Hân. Đến lúc này cô có hai sự lựa chọn, một là văng túi thịt đi đánh lạc hướng để chạy tiếp, hai là liều mạng chiến đấu với tử thần để giành lấy sức mạnh phi nhân loại.

Lối tư duy này được cấu thành bởi giả thuyết rất cơ bản: Xích Quả hiện thế, bản thân cô đã manh nha thứ năng lực phi nhân loại rồi, thì nói gì muôn thú.

Mà cha ông đã có câu “ăn gì bổ nấy” chiếu lý đến, cô tin là ăn thịt thú dữ sẽ cho cô một nguồn sức mạnh khổng lồ.

Trước đó cô cũng ăn thịt thú rừng, vậy vì sao cô không có sức mạnh? Sao lại không có, chỉ là nó quá nhỏ, ít đến mức đáng thương. Nhưng tích lũy lâu dần, không phải cô cũng có sức mạnh như hiện tại bằng cách đó hay sao.

Nhưng nó quá mức gân gà, ăn thịt khó mà chẳng có chút dinh dưỡng gì. Dùng ở nơi hậu cần, hỗ trợ cho đồng đội thì được chứ đánh nhau trực diện, cái linh cảm chó má của cô biết dùng được hay không?

Lại nói, trải qua bao nhiêu sự việc, hành hạ cô hai năm trời ở nơi quỷ quái này, mà nó mới báo hiệu có mấy lần, dùng hai bàn tay cũng đủ đếm hết. Vậy thì cô có thể trông mong gì nó ở thời điểm hiện tại?

Hơn nữa, trước đây, cô săn và ăn chỉ là các loại động vật nhỏ, chất lượng nó không có mấy. Hiện giờ, có loài nào đang nhăm nhe cô, há là con sóc hay con chuột. Mà là khi không phải bọn gặm nhấm đó rồi, dù là con gì, cải biến về chất lượng chắc chắn sẽ cho cô một kinh hỉ bất ngờ.

Lại nói, túi thịt cô đàn mang, cô còn chưa ăn miếng nào đâu, đây sẽ là hạ sách của cô: trong tình thế cấp bách, cắn vội miếng thịt sống để mưu cầu kì tích phát sinh.

Ngược lại, nếu hết thảy không phát sinh, cũng chỉ là mớ giả thuyết điên rồ, những suy nghĩ hỗn loạn của Ngọc Hân mà thôi.

Vậy là cứ đảo mấy vòng, vô tình Ngọc Hân bắt gập một người.

Một người tàn tật, không đủ tứ chi đang thở dốc ở cạnh mõm đá. Dựa vào cách ăn mặc của đối phương: đồng phục màu nâu đất đồng nhất, chất lượng thượng lưu; nhất thời cô không tài nào đoán ra được thân phận của đối phương vì không biết đồng phục của người nọ mang ý nghĩa gì.

Tỉ như quân đội sẽ mặc đồng phục xanh rêu, điểm lốm đốm, có trang bị vũ khí hoặc dụng cụ chuyên chế chả hạn. Hoặc như là bác sĩ sẽ mặc áo blouse, đội chiếc mũ đặc trưng của ngành.

Nhưng dù có là ai, ở trong hoàn cảnh đó, thứ họ cần là sự giúp đỡ chân thành từ đồng loại. Cô nghĩ nếu bản thân cô ở trong hoàn cảnh đó, chẳng phải cô sẽ mong một kì tích phát sinh hoặc một quý nhân nào đó sẽ giơ tay giúp đỡ cô hay sao.

Hiện tại, cô chính là quý nhân trong suy nghĩ của chính mình, giúp một mạng người còn hơn xây bảy cái chùa, vậy thì làm sao cô có khả năng giả mù giả điếc, làm ngơ không nhìn thấy.

Liệu đến một lúc nào đó cô cũng như vậy, mà nhân quả báo ứng, có người biết nhưng không muốn giúp cô thì làm sao.

Nói thì dong dài, nhưng trên thực tế, lòng tốt, nhân đạo của Ngọc Hân hoàn toàn đơn thuần, không trải qua suy tính hay gì. Nếu không lòng tốt có tính toán thì có còn là lòng tốt? Những điều ở trên, chẳng qua là tác giả diễn giải ra cho người đọc hiểu mà thôi.

Savel mở mắt lim dim, phát hiện ra có người đang đến gần mình nhưng mà hắn đã cạn kiệt khí lực rồi, để đầu óc thanh tỉnh chống lại cơn hôn mê đã là cực hạn của hắn, nói chi là ngồi dậy mời đối phương uống trà ăn bánh.

Ngọc Hân cũng tương tự là như thế. Khi cô nhìn thấy da môi của Savel khô khan, nứt nẻ, cô liền biết người này đã nhịn khác một thời gian dài, chưa kể đến là sắc mặt dần tái nhợt đi trông thấy, hiển nhiên người này đã không có mấy khí lực nữa rồi.

Ngọc Hân biết mình cần phải làm gì, cô ngay lập tức thò tay ra sau lưng, chộp lấy ống nứa đựng nước suối, cô mở nắp ra, từ tốn nâng đầu đối phương lên, nhẹ nhàng nghiêng bình nước.

Ộc ộc

Biết là đối phương đã khát khô cổ họng, nhưng cô chỉ cho hắn uống một ít mà thôi. Không phải cô keo kiệt gì, mà tại vì thời gian dài cơ thể thiếu nước và muối khoáng, đột nhiên được cung cấp lượng lớn nước, cơ thể bị sốc phản vệ là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Điểm kiến thức y khoa căn bản đó, Ngọc Hân thường thức phải biết, dù sao thì trước đây cô cũng là một giáo viên.

Kế đến, cô lại đặt Savel nằm xuống, loay hoay tới lui tìm mấy mảnh củi khô, bắt đầu làm cái bếp đơn sơ. Tận dụng nguồn nước còn sót lại trong ống nứa, Ngọc Hân định đun sôi nó lên rồi cho một ít thịt trong túi vào, thêm một mớ rau dại, cơ bản là một bát súp nóng.

Ở đây không có gạo, cô không thể làm cháo cho người cần hồi sức. Về cơ bản, món súp của cô có giá trị dinh dưỡng ngang bằng bát cháo thông thường, không, phải là cao hơn một điểm.

Về phần thịt cô bốc đi có dính bụi đất có bị bẩn, cô tỉ mỉ chọn lại miếng nào không có vấn đề mới cho vào ống nứa đang sôi ùng ục.

Nước nhanh chóng lại sôi một dạo, cô ngắt từng miếng rau dại bỏ vào, bẻ nhánh cây thay đôi đũa, lại đảo sơ qua.

Sau đó lại con dao bằng đá, gọt đẽo mảnh gỗ làm cái muỗng, tiện cho Ngọc Hân đút súp cho đối phương uống.

Cả quá trình không tốn mấy thời gian, chỉ tầm 15 phút.

Nhưng 15 phút này, Savel đã biến xấu đi rõ rệt, hô hấp dần yếu, sợ là sẽ chết khúc nào không hay.

Ngọc Hân thấy vậy vội vàng nhấc ống nứa xuống, tay chân luống cuống, chộp lấy cái muỗng gỗ, múc một muỗng súp, miệng thổi phà phà, cố móm cho Savel.

Mà Savel đột nhiên thanh tỉnh lại rất nhiều, hai mắt mở tan quát, húp sùm sụp từng muỗng từng muỗng canh mặc cho nước canh nóng rát đầu lưỡi.

Đến khi nhận ra vấn đề của mình: hồi quang phản chiếu, Savel vội phun ra một ngụm: “Ngươi là người quen của Lý Khang?”

Ngọc Hân vô thức gật đầu, sau đó để ý có điều không đúng, cô ngưng tay, mặt mày hớn hở, vội đặt ống nứa qua một bên, phấn khích nói: “Đúng, lúc trước tôi là giáo viên của em ấy! Tại sao anh lại biết Lý Khang? Anh quen em ấy? Em ấy bây giờ ở đâu rồi? Em ấy có sống yên bình không..”

“Khoan, từ từ đã, ngươi đừng kích động. Nghe ta nói cái đã!”

“Được, tôi xin lỗi, tại tôi quá hấp tấp..”

“Ta hiểu mà..nhưng vấn đề hiện tại người mà ngươi nên lo, không phải hắn, mà là chính ngươi! Hắn sống rất tốt, còn nhảy múa bay lượn bình thường. Nhưng số kiếp ngươi đến rồi, cũng vì ngươi ở đây thời khắc này mà tương lai của hắn bị xê dịch đi ít nhiều..”

“Tôi... Làm sao lại như thế?! Anh nói mau, rốt cuộc là làm sao? Tại sao anh lại nói như vậy? Rốt cuộc anh với Lý Khang có quan hệ gì..?”

“Khụ khụ, hồi quang phản chiếu, thời gian của ta không có nhiều. Nhưng như ta đã nói từ lúc ngươi xuất hiện ở đây và gặp ta, hết thảy đã theo đúng kế hoạch của người khác. Có người muốn chế tạo kế hoạch làm ảnh hưởng Lý Khang, mà ngươi, người quen của hắn, là một mục tiêu hoàn hảo. Chiếu lý đến, đối với bọn họ đánh không lại Lý Khang nên mới dùng cái trò bỉ ổi này, phải ta, ta cũng làm thế..”

“Đánh nhau? Lý Khang đánh nhau với ai? Hay có người muốn đánh em ấy... Lại vì sao phải như thế? Là tôi..là tôi đã liên lụy em ấy ư? Không thể nào, tại sao lại như thế? Không thể nào, không thể nào...”

Ngọc Hân càng lúc càng kích động, không thể giữ nổi bình tĩnh, tư duy hỗn loạn, đầu óc suy nghĩ tiêu cực đi rất nhiều.

“Bình tĩnh!”

Savel không có tay, nhưng Đồng Bộ: Đồng Hóa một hòn đá mọc lên tát vào mặt Ngọc Hân là có thể.

Hắn gắt giọng nói, “Suy nghĩ kĩ lại, hiện giờ người là người thân duy nhất của hắn. Hắn biết người, có mối quan hệ với ngươi và ngược lại. Ngươi phải tìm cách thoát khỏi số phận này, bẻ lái tương lai đến một chiều hướng khác. Chứ không phải ngồi đây suy nghĩ vớ vẩn rồi tự đè nặng áp lực, tự đổ lỗi cho chính mình! Thực tế lên, hãy hành động đi! Lý Khang hiện tại cần cái gì? Cần ngươi ở đây gào than sao? Hay là cần một người báo tin cho hắn? Chính vì người đã ở đây rồi, không thể thay đổi được quá khứ, kế hoạch mà người ta đã sắp đặt sẵn cả, nhưng tương lai là bất định, ngươi có thể làm được!”

“Đúng, đúng. Anh nói đúng, hiện tại tôi cần đi tìm Lý Khang để báo cho em ấy biết chuyện này... Nhưng tôi biết tìm ở đâu chứ? Chúng tôi đã thất lạc nhau từ lúc...”

Savel cố gắng duy trì hơi thở cuối cùng, gắng sức nói: “Cứ đi về phương Nam, ở ven bãi biển có một cái chồi lụp xụp, đó là nơi ở của hắn cùng bầy chó gà. Nên nhớ, ở bên này vách núi chứ không ở bên kia...”

Nói rồi hắn ngẹo đầu, tắt thở.

Thời không như đứng im lại, không có gì có thể ngăn cản được tâm trí Ngọc Hân lúc này.

Hóa ra hai người bọn họ cách gần nhau đến thế.

Hóa ra bọn họ có duyên mà không phận, đi tìm khắp tứ phương bốn bể, vẫn không tìm thấy. Lại vô tình nhìn thấy nhau ở thời khắc cuối cùng.

Hóa ra..đời người đến thế là cùng...

Kìa những wm vô chủ, sau khi được giải phóng, bọn chúng vô thanh vô tức tìm đến Ngọc Hân, dễ dàng kí sinh vào người cô.

Có lẽ vì cô đang bị cảm xúc chi phối, đắm mình vào cơn u mê ảo mộng không tìm thấy lối thoát, bất tri bất giác không để ý chung quanh.

“Ngài Savel..? Ngài Savel..? Ngài làm sao vậy? Sao ngài nỡ bỏ em mà đi....hu hu..hu ngài Savel ơi..”

Đến khi có tiếng hét thất thanh truyền đến hải não cô, như chợt tỉnh cơn mê, cô choàng người tỉnh dậy.

Hết thảy đã quá muộn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.