Kin gắt giọng, đôi tay run run, không còn giữ được bình tĩnh.
“Không... Không phải tôi, tôi không biết gì cả..không phải tôi giết hắn..”
Ngọc Hân bị lời cáo buộc này làm đớ người.
Vốn dĩ cô đã trải qua rất nhiều chuyện, bị người khác hiểu lầm cũng không ít, đương cử như việc đi săn thỏ lần trước, chỉ có cô và Lily là còn sống trở về, sau đó bị tạm giam rồi buộc tội vô căn cứ, chờ bị người khác làm thịt, xem như “lấy công chuộc tội”.
Mà lại nói, vì lẽ đó, cô có bị hiểu nhầm nữa hay không cũng không còn quan trong nữa, thêm một việc cũng chả thừa, bớt một việc cũng không thiếu. Trái Đất này luôn vận hành như thế, trước sau điều như thế.
Mà hiện tại, trong tình cảnh này, cái Ngọc Hân cần không phải là giải bày, chứng minh bản thân mình vô tội nữa, vì cô biết điều đó là vô nghĩa! Một người chết trước mặt mình, cạnh đó lại có người lạ, không nghi ngờ họ thì làm sao được? Không có chứng cứ ngoại phạm, chả lẽ còn chờ lực lượng chức năng đi nghiên cứu thi thể, truy tìm hung khí, đuổi bắt hung thủ để trả lại sự trong sạch cho cô?
Mà trong cái thời mạt thế này, cô biết tìm ai để giải bày hết thảy, khi bản thân đã gào thét như thần khóc quỷ sầu biết bao là lần rồi cũng không ai hay?
Thế nên, cô biết bản thân có nói gì, có phản bác hay lập luận thêm cái gì cũng điều vô ích. Cô không có động cơ giết người nhưng cô cũng không thể chứng minh mình vô tội thì làm sao sẽ có khả năng sẽ nói năng như thể mình không phải hung thủ đâu?
Cũng bởi càng nói sẽ càng lún sâu vào cái xoáy nước này.
Ngọc Hân xoay người, tháo chạy.
Nhưng cô tính nhầm rồi!
Kin không phải người phàm, Kin cũng không có lý do gì để thả cho kẻ tình nghi chạy trốn.
“Ngươi..ngươi còn dám chạy?! Còn nói mình vô tội! Vô tội thì há gì cần phải chạy? Không phải ngươi có tật giật mình sao?! Nghiệt súc, chết đi!”
Kin nổi giận đùng đùng, tức tốc đuổi theo, lồng ngực phập phồng thở gấp liên hồi, mặc cho cơn đau đang hành hạ chính tâm hồn này. Thứ Kin cần là tận tay bắt được hung thủ, khiến Savel có thể yên nghỉ nơi chín suối.
Arayeitter hư hư thực thực, chui ra từ các lỗ chân lông nhanh chóng kết thành một cái nỏ từ lúc nào.
Nỏ này kết cấu không đối xứng, tả hữu bất nhất, như cong như lệch về một bên, nhưng khi nhìn từ hướng ngược lại thì lại thấy điều trái ngược hoàn toàn.
Khi cảm xúc chiến thắng lý trí, khả năng của con người được giải khai hoàn toàn, hệ số cơ bản không đổi nhưng phần trăm hệ số lại biến chuyển.
Ví dụ như một người bình thường có hệ số cơ bản là 100, phần trăm hệ số là 60%, vậy nên giá trị khả thi chỉ có 60 điểm. Dạng người này có thể nâng một cái bánh xe lên không trung một cách miễn cưỡng. Mà những lực sĩ, vận động viên cử tạ được huấn luyện bài bản nghiêm khắc sẽ có thể nâng cao mở rộng hệ số cơ bản lên đến 120 điểm, nhưng phần trăm hệ số vẫn là 60%, tuy vậy người đó vẫn có giá trị khả thi lên đến 72 điểm, dễ dàng nhấc bổng cái bánh xe lên!
Tuy chỉ cách người bình thường có 12 điểm, nhưng đừng coi thường 12 điểm này, đây chính là ranh giới giữa một người bình thường và một lực sĩ, hiển nhiên nếu không có giá trị này thì ai ai cũng là lực sĩ hết rồi.
Tuy nhìn thì có vẻ thần kỳ nhưng thật sự về mặt vận dụng lại không hề nâng cao, tỷ lệ vẫn như cũ là 60%.
Còn có một trường hợp khác, đó là khi cảm xúc bùng nổ mãnh liệt hoặc có thể nói là giải phóng bản thân sau khi mắc kẹt trong cảm xúc của bản thân, hoặc một trường hợp khác là tâm thần bị dồn nén đến cực hạn, cảm xúc hoàn toàn chế ngự lý trí, hệ số cơ bản không đổi nhưng phần trăm hệ số lại biến thiên.
Hẳn là không ít người đã từng nghe qua một câu chuyện đại loại là, có một vụ tai nạn xe cộ, người mẹ vì cứu con mình bị mắc kẹt bên trong xe mà dùng man lực của bản thân nâng cả chiếc xe.
Đây không phải chuyện hư cấu, hoàn toàn có thể xảy ra, cũng thường xuyên bị đem ra kể trong các buổi trà dư tửu lậu, chẳng qua là chúng ta đã nghe qua nhưng mặc định nó là chuyện phiếm mà không hề suy nghĩ đến nguồn cơn của câu chuyện từ đâu đến. Mấy người đó rảnh rỗi bịa ra dọa con nít chắc? Chẳng qua là vì họ chăm xem thời sự, nắm bắt thông tin nhanh nhạy, nên mới có thể bàn luận như thế. Đổi lại, nếu chúng ta cũng hay xem thời sự như họ, thì sẽ chẳng hoài nghi thực giả của câu chuyện trên.
Mà tiếp đó lại nói, khi người mẹ dùng hết khí lực trong người mình để nhấc chiếc xe lên, thì năng lực đó từ đâu mà có? Rõ ràng, người mẹ chưa hề tập luyện hay cử tạ trước đó bao giờ. Trên lý thuyết đối với một người trưởng thành, nâng chiếc xe một tấn không vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể. Xương cốt cơ bắp của người trưởng thành bình thường hơi năng trọng lượng một khoảng một tấn tuyệt đối không là vấn đề gì, chỉ là trên thực tế chưa bao giờ ghi nhận qua tình huống đó.
Vậy thì làm sao người mẹ trong câu chuyện đó lại có thể làm được?
Đó chẳng phải là vì cảm xúc lên đến đỉnh điểm để thoát khỏi rào cản của chính bản thân hay sao?
Chẳng phải vì lo an nguy của con mình mà không nghĩ đến bản thân có làm được hay không, cứ làm trước rồi tính đó hay sao?
Nói tóm lại, trong trường hợp này, sức mạnh của người mẹ vẫn là 100 điểm đó, nhưng khả năng vận dụng hay phần trăm hệ số đã qua mức 60% thông thường, chạm ngưỡng tử thần 90% rồi, cũng bởi vì lẽ đó, người mẹ có nhập viện để điều trị cơ bắp đã tổn thương hẳn là điều hiển nhiên.
Kin cũng giống thế.
Cô ta điên rồi.
Khả năng của wm cũng vì vậy mà biến thiên.
Nội tại của Kin là Linh Phục: Áo Choàng Tàng Hình, vậy mà dưới mạch suy nghĩ hỗn loạn, vô hình trung một khả năng mới lại kiến tạo nên trong thời khắc nhạy cảm này.
Rõ ràng tên đã lên nòng, dây cung đã được kéo căng đến cực điểm, nhưng lại không nhìn thấy bất kì mũi tên nào.
Để rồi khi tiếng gió vụt qua, xoẹt một cái, Ngọc Hân ở nơi xa xa, bị công kích đến.
Ở bắp chân cô toát ra một lỗ hổng dữ tợn, có thể nhìn thấu qua bên kia bắp chân là khung cảnh gì. Nhưng vẫn như cũ không thể nhìn thấy được công cụ gây án!
Khả năng vô hình đã tương thích với vũ khí! Hay nói chính xác hơn là Arayeitter của Kin đã có thể trở nên vô hình như chính Linh Phục của cô.
Ngọc Hân đau đớn nhưng cô không thể gục ngã. Cô biết, khi cô nán lại hai giây, tử thần đã ở cạnh cô gần thêm một ít. Cô có chết ở đây cũng không sao, nhưng còn Lý Khang, hắn không thể có mệnh hệ gì được. Hắn đang sống yên bình mà hạnh phúc ở nơi mạt thế này, không thể vì cô mà liên lụy đến hắn được, nếu vậy cô sẽ chẳng thể tha thứ cho chính mình, cô là tội nhân thiên cổ trong chính ngục giam mà cô tạo ra.
Và cũng như Kin.
Cảm xúc của cô đã được giải khai.
Cô bùng nổ cảm xúc không phải vì mình, mà là vì một người khác.
Một người không chung dòng máu.
Nhưng có mối quan hệ mật thiết, ảnh hưởng đến cả vận mệnh của cả hai.
Wm của Savel trong người cô đã đủ thời gian để tương thích hoàn toàn với cô.
Và vì Ngọc Hân có Linh Cảm từ trước, không tin vào ký ức của mình nhưng lại tin vào linh cảm của bản thân. Vì ký ức mỗi khi khơi gợi lại, đó là vùng tiềm thức bị ý thức trực tiếp lôi ra, đấy là bị ngoại lực tác động, xét theo cách nào đó thì nó là miễn cưỡng. Còn linh cảm thuần túy thì khác, mặc dù nó ít khi xuất hiện nhưng khác với ký ức, nó hoàn toàn là do tiềm thức tự nguyện giải khai, dâng lên cho ý thức để cho chính chủ thể là Ngọc Hân, toàn quyền quyết định.
Savel lại là một Độc Giả, người coi vận mệnh là một cuốn sách, đọc nó, tận hưởng nó, xem nó như một công cụ để giải trí.
Hai người, như đối lập, lại như là một, hòa quyện, tương đồng, hỗ trợ cho nhau.
Và rồi những ký ức, khả năng rời rạc không đáng tin mấy đã xuất hiện trong tâm trí của Ngọc Hân. Cô đã biết cách sử dụng sức mạnh phi nhân loại, cô biết mình cần phải làm gì để triển khai nó.
Cô không chỉ có sức mạnh nguyên vẹn của Savel, mà còn có thứ sức mạnh ẩn tàng của chính cô từ trước đó. Cả hai kết hợp lại, lại là con đường tiến hóa dị biệt bên trong dị biệt, danh xưng “đường tắt” từ nay hiện diện.
“Bất Tuần Tự: Đồng Hóa – Song Hành!”
Ngọc Hân thì thào.
Wm từ trong người cô chui ra, bấu kết lại với nhau bao phủ vết thương nơi chân trái. Dưới lớp bao phủ của wm, xám tro cùng đỏ tía giao thoa, tạo thành một khuôn màu sắc hết sức đẹp đẽ, mỹ miều, lỗ hổng dữ tợn kia dần khép lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến kinh ngạc, chỉ còn lỗ thủng trên chiếc quần như minh chứng cho tất cả những gì đã trải qua.
Trong thời gian đó, hải não của cô tràn ngập lời nói đến từ hư không, những thanh âm chồng chập đan xen lẫn nhau, không hiểu là loại ngôn ngữ gì, là ai đang nói, bọn họ là đang nói cái gì, ý nghĩa ra sao,... Nhưng khi tĩnh tâm lại, lúc vết thương hoàn toàn hồi phục, Ngọc Hân biết cô cần phải làm gì.
“Con khốn! Ngay cả wm của ngài Savel mà mày còn dám cướp đi! Lại còn nói mình vô can?! Hôm nay mày phải chết ở đây! Đền tội đi! Đừng nghĩ ai sẽ cứu được mày! Ngay cả Thiên Vương đến, mày cũng không sống được đâu!”
Kin bị kích động mãnh liệt, nhất là sau khi thấy đối phương dùng năng lực của Savel, Kin lại càng thêm điên tiết.
Cô không hề ngại bất cứ giá nào cũng phải giết chết Ngọc Hân cho bằng được.
Vô số mũi tên tàng hình bắn ra, nhưng mảy may không một mũi tên nào bắn trúng Ngọc Hân nữa, như cô ta đã biết trước rằng những múi tên đó sẽ bắn đến đâu để mà né tránh vậy!
Điều này chỉ càng khiến Kin thêm giận dữ mất hết lý trí, không còn khả năng tự chủ, thứ tự quyết bởi con người.
Thay vào đó wm như sống lại ở thân xác của loài người này.
Trong những điển cố điển tích tương tự, người ta gọi đây là bán linh hồn cho quỷ dữ!
Và rằng Kin đã làm như thế.
Cô không còn là cô nữa, tâm trí cô đã không còn lý trí thanh tỉnh của một con người, mà giờ đây chỉ còn lại những cảm xúc tiêu cực nhất, hỗn loạn nhất,..để cho wm bên trong cô nhân cơ hội này chiếm quyền chế ngự thân xác cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]