Chương trước
Chương sau
Sương Đỏ đi tới trước mặt Xích Đỏ, chính là ngay trước mặt, không kiêng dè duy trì khoảng cách hay gì cả.

Thật ra thì khi ở trên cao, Xích Đỏ đá lông mày, cũng thấy rừng atari bao quanh từ xa, mà rừng atari là một phần của Sương Đỏ, không có gì lạ khi Sương Đỏ quan trắc cuộc chiến, không ngại nếu đột ngột tham gia vây công Xích Đỏ, ngược lại thì, nếu không có, đó mới là lạ.

Sương Đỏ nói: “Ta mặc kệ chuyện vừa phát sinh giữa bọn ngươi là gì, Mang Đỏ cũng được, Nanh Đỏ cũng được, bọn chúng chết hết cũng được, ta như không nhìn thấy. Nhưng từ đây, ngươi đặt chân bước qua, chính là chết không phải nghi ngờ!”

Giọng nói của Sương Đỏ nhẹ nhàng, từ tốn, êm tai, nhưng đối với Xích Đỏ, đấy là sấm vang trong đầu, cô ta biết, Sương Đỏ hoàn toàn có khả năng triệt tiêu mình, chứ không phải như Nanh Đỏ cùng Mang Đỏ hợp sức lại để rồi áp chế cũng không được.

Mà áp chế, chính là hạn chế sức mạnh của mục tiêu, để thuận lợi cho quá trình phong ấn. Phong ấn vỡ, còn có ngày ra, bị Sương Đỏ triệt tiêu rồi, đồng nghĩa với cái chết!

Đâm lao phải theo lao, chuyện này dù muốn dù không, Xích Đỏ không còn cơ hội làm lại nữa rồi.

Không một ai biết được chuyện mình đang làm là đúng hay sai, cho đến khi kết thúc.

Sau tất cả, người đời phán xét, bản thân tự kiểm điểm, ấy mới là đúng hay sai.

Đúng, tự hào, đắc chí; sai, hối hận trong muộn màng.

Dù đúng dù sai, hết thảy khi ấy đã trễ rồi.

Xích Đỏ nói, “Ta sẽ chết, nhưng không phải vì ngươi!”

Sương Đỏ hơi ngẩn ra, lại nói: “Ta biết kế hoạch của ngươi là gì. Nhưng ngươi lại không biết kế hoạch của chủ nhân là gì.”

Nghe vậy, Xích Đỏ thoáng hoang mang, cố chấp nói: “Chủ nhân làm gì có kế hoạch?! Nếu không còn cần bọn ngươi...sao...”

Nói tới đây, Xích Đỏ thật sự ngẩn ra, sau đó tự cười khằng khặc.

Có lẽ có một số chuyện, à không, phần lớn chuyện ngươi đang làm, là đúng hay là sai, ngươi không có quyền lựa chọn. Đó không phải là lựa chọn của ngươi. Mà khi ngươi đã có cái quyền ấy, ngươi không cần phải làm gì cả.

Xích Đỏ vỡ lẽ rồi, minh bạch rồi, cái gì cũng sáng tỏ.

Biết được rồi, cái gì là kế hoạch, so với sự bộc phát của mình, Xích Đỏ còn đương thấy chủ nhân đang ở một bên cười ha hả, còn xoa đầu Xích Đỏ một cái, bởi lẽ trò Xích Đỏ làm chả khác gì trò trẻ con cả.

Vì sao Mang Đỏ lại ở trong tay Xích Đỏ, vì sao Nanh Đỏ lại lăn xuống lòng hồ.

Có lẽ bọn họ không biết, sau này sẽ biết, dù sao Xích Đỏ cũng mới biết mà thôi, vốn là cá mè một lứa, lại còn cười khinh bọn họ, thật rẻ rúng.

Sương Đỏ có nhắc cho Xích Đỏ hiểu thì thế nào? Cũng chỉ là để kéo dài thời gian cho atari âm thầm từ dưới đất trồi lên, giam giữ một mục tiêu không có sức chống cự.

Vấn đề ở đây không phải là có tin hay không tin Xích Đỏ, Sương Đỏ chỉ theo lệ làm việc.

Tội phạm đánh bom vào sở cảnh sát đầu thú, cảnh sát vẫn còng tình nghi lại, đánh như con không đẻ.

Còn chuyện vì sao không đánh nhau, ép Xích Đỏ khuất phục, bởi vì Sương Đỏ biết ngoài chủ nhân ra, tứ hộ vệ sẽ không khuất phục bất cứ ai. Sương Đỏ cũng không cần thiết để động tay động chân, khi Xích Đỏ đã buông tay chịu trói.

Cái tình tiết này, hoàn cảnh này còn muốn đánh nhau, đơn thuần là nói nhảm câu chương.

Sương Đỏ vác Xích Đỏ đi xa, rừng atari âm thầm lặn xuống mặt đất, chúng không quay về vị trí cũ, bởi Sương Đỏ ở đâu thì chúng ở đó.

...

Lý Khang nhảy người lên không, với tay chộp lấy sợi dây, đu người qua cành cây bên cạnh. Khi hắn buông tay, hai chân cũng kịp thời quặp lại mà ôm lấy thân cây kia, treo ngược người xuống. Mà lúc này MN – 03 cõng theo FG – 111 đã đợi sẵn bên dưới, Lý Khang chỉ việc ngả người rơi tự do xuống.

Cốc cốc

Biết là ngửa người lên cho tay trái tỳ lên ngực, tránh cho bị động vết thương, ấy mà khi rơi xuống không khỏi sốc nảy một cái, xương bả vai kêu lắc cắc.

Hắn không đau vì động phải vết thương cũ, mà dường như vết thương đang dần biến tướng, đã lan tới vai hắn.

Lý Khang điều khiển MN – 03 sao cho bản thân có thể ngang mặt mục tiêu, đảm bảo khoảng cách.

Trước mặt hắn là một đống thịt bầy nhầy tanh hôi, cao chừng hai mét, cơ thể tan chảy sền sệt, có đặc tính đàn hồi, nảy và phản lực như người lò xo.

Ở cấp độ nào đó, nó tựa như slime, có điều không tanh hôi và khó giải quyết như vậy.

Thông thường slime là quái vật cấp thấp, thường thấy ở thôn tân thủ, số ít biến dị thành slime king, sở hữu một đàn slime dưới trướng, ngoài việc ăn ngủ và nhảy tưng tưng cho người ta chém giết thì không thể làm gì.

Slime dễ chết là vậy, nhưng đồng thời bù lại chúng có khả năng sinh sản thần tốc, vì vậy mà giống loài này chưa bị tuyệt chủng.

Đống bầy nhầy trước mặt hắn thì không phải, dễ giết không phải, hay nhảy tưng tưng cũng không phải; duy chỉ có thể sinh sản thần tốc.

Đám thuỷ quái lúc trước Lý Khang lóc thịt lấy xương, số thịt cùng nội tạng kia để một bên không để ý, nào ngờ chúng tập kết lại với nhau, trở thành cái quái quỷ này.

Vậy còn chưa hết, cơ hồ chúng còn có khả năng đánh hơi được thức ăn, mà lặng lẽ ngấu nghiến không ít lương thực dự trữ của Lý Khang.

Khi hắn phát hiện ra vấn đề, nó đã to lớn đến tình trạng này, còn không ngừng tan chảy cơ thể như có cột chất lỏng ở giữa đỉnh đầu trào dâng, một phần cơ thể rơi xuống lại chính là một thằng tiểu đệ của nó.

[Cảm Quan] không vô dụng, vô dụng chính là Lý Khang, hắn đã quá tập trung chuyện chế tác mà lơ đễnh xung quanh. Cũng vì tin tưởng quá mức vào [Cảm Quan], cho là phạm vi tác dụng lớn như vậy, ngay khi một ngọn cỏ gió lay ở bên kia bờ hồ cũng kịp thời phản ứng.

Còn một nguyên nhân khác, mà chính hắn cũng không biết là hiện tượng “chú ý có chọn lọc”.

Giờ thì hay rồi, dùng bẫy rập cọc gỗ để tấn công, cái đó không né, nó ăn mòn cọc gỗ rồi lại lớn thêm một vòng. Hắn cắn răng dùng dao phóng tới, giựt dây về, chỉ còn lại cán dao.

Sau đó lại liều mình đu người trên cây, phóng qua người nó, dùng xẻng chém vào, hắn trở về rồi, cái xẻng thì không.

“Lực kéo, giữ của nó quá khủng khiếp, như khối thịt kẹp chặt lại vậy...dù sao mình cũng chỉ có một tay..”

Loáng thoáng ở giữa ngẩn ngơ, thấy quái vật này điểm yếu duy nhất là tốc độ quá chậm vì cơ thể nặng nề.

Lý Khang có chút cau mày, như đã nghĩ ra nhưng còn chưa nghĩ ra.

Nhìn mặt đất nơi nó lướt qua, như ma da ở dưới nước bò lên vậy, nồng nặc tanh tưởi chất lỏng sền sệt.

Hắn lấy cái xẻng, nhắm chừng tốc độ của quái vật kia mà đào một cái hố trên đường đi của nó.

Nó dù chậm rãi, ấy vậy mà mạch não cũng không chậm, biết đi vòng qua cái hố mà tiến về phía Lý Khang.

Lý Khang có dư thời gian, cầm quyển sổ lúc trước lên, biên hai loài cá xong lại biên tới quái vật này.

“Mã danh: slime (?)

Đặc trưng: được cấu thành từ vô số hợp chất hữu cơ cùng vô cơ, cơ thể bầy nhầy, tanh hôi; di chuyển chậm chạp vì trọng lượng nặng nề, có khả năng sinh sản bằng cách phân tách, tan chảy cơ thể.

Chủng loại: quái vật.

Cấp độ: lớn hơn F(?)

Năng lực: hấp thu mục tiêu chạm vào cơ thể, sinh sản tốc độ cao.

Điểm yếu: di chuyển rất chậm, tiêu hao nhiều nước trong cơ thể, rất có thể sợ lửa.

Lưu ý: quái vật này có trí tuệ, nhưng không cao.”

Mã danh của loài này, Lý Khang chỉ tạm lấy vì so với slime chân chính, hắn thấy không thoả.

Còn về bậc cấp độ, Lý Khang cho là nó liên quan đến kích thước cùng những thứ nó ăn. Nếu vậy thì cấp cho nó vô hạn thức ăn, nó trở nên cao lớn vô hạn, liệu có hay không nó sẽ trở thành thần linh?

Hoặc một dạng cấp độ kinh khủng nào đó? S? Ex?

Hắn không biết, nếu hắn có tiềm lực nuôi cục thịt này thành thần, hắn sớm đã thành thần, cần gì lảm nhảm dư công tốn sức như vậy?

Quả nhiên, Lý Khang nghĩ không sai, thứ này tiêu hao nước quá nhiều, đâm ra sợ khô cạn, vô hình chung là sợ lửa làm khô nó.

Nó khô quéo lại, khác gì chết đâu.

Hắn cầm nhánh củi đang cháy phừng phực ném qua nó, nó thành thật chậm rãi di chuyển qua một bên, tránh xa nhánh củi nhưng vẫn không quên mục tiêu ban đầu.

Slime này ấy à, ngoại trừ tiêu hao không ít lương khô của hắn, cái gì cũng không có tác dụng. Đấm nó cho bỏ ghét cũng ngại dơ tay, dùng dao đâm nó lại là đang nuôi nó.

Có nướng chết nó rồi, hắn cũng không dám ăn.

Biết, thịt nào cũng là thịt, dù là trước sau thịt đã biến dị, đản sinh một sinh mệnh.

Cái này à, giống như ngươi phát hiện con cá mình đang ăn là người ta nuôi trong hầm cầu mà lớn.

Không biết thì thôi, biết rồi, khó mà ăn tiếp, dù là biết đã chế biến sạch sẽ.

Đổi một cách nói, cá này bắt ngoài biển, ừ là, nhưng mà là trong mùa World Cup.

World Cup, người nhảy cầu tự sát không ít, cá ăn thịt người cũng không ít.

Nghĩ đến đây Lý Khang cũng còn run run, không phải vì cánh tay tê rần do cố rút cái xẻng ra lúc ban nãy, phần nhiều chính là vì sơ ý của bản thân mà tự dưng mất đi tài nguyên.

Nghĩ lại thì, nếu nó không ăn lương khô mà âm thầm le lưỡi liếm mông của hắn một cái. Nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Đương nhiên việc này không còn mấy quan trọng nữa. Cái Lý Khang muốn hiện giờ là làm sao khai thác tối đa cái “nguỵ slime” này.

Lý Khang miễn cưỡng như là đã sống 3 kiếp người rồi. Ăn qua thua thiệt, cũng chưa từng có suy niệm bỏ qua.

Hắn ấy à, trừng mắt phải trả mắt.

Muốn làm được như vậy, hắn phải là ông chủ tư bản, bốc lột sức lao động đến cùng cực.

Không, hơn cả như thế, hắn còn đương trả thù mà.

Nào có đạo lý cho một đuốc, hoá tro slime kia rồi phủi tay xem như không?

Lý Khang chăm chú nhìn slime nãy giờ, đột nhiên cảm thấy có biến hoá nho nhỏ nào đó, hắn liền lấy cái sào dài, dùng sức quật lên con slime kia.

Phực

Như vút vào khối pudding, đầu sào lại nảy bật ra, nhưng vì đặc tính đàn hồi của nó mà đong đưa qua lại, biên độ dao động nhỏ dần, đầu sào dính chặt lên mình slime.

Lý Khang cau mày.

Sau đó ít lâu, hắn đào hai cái hố, một to một nhỏ. Kích thước bất đồng nhưng độ sâu tương đương, khác biệt nhau nữa là cái hố to Lý Khang phí tâm tư dùng tán cây đắp qua miệng hố, kiếm không ít đất cát vụn rãi lên, sau cùng lại dùng vật nặng đè lên viền hố, còn cái hố nhỏ thì không làm gì khác.

Hắn lại vươn tay lấy một cái sào khác, lần này nhắm ngay tiểu đệ của con slime, sau đó vung tay, đút nó vào miệng hố nhỏ, còn hắn thì hiển nhiên đứng đợi con slime lớn lọt hố.

Hắn không gấp, nhưng lại thiếu kiên nhẫn, dùng mồi lửa nối với cây sào, vòng ra sau lưng con slime, thúc nó.

Sột sột

Hố hắn đào cách vị trí slime không mấy xa, nên cũng không bao lâu lắm con slime sập hố.

Vốn dĩ, nếu để cái hố không, trơ trội như vậy, dưới chân slime liền sẽ cảm thấy trống rỗng mà đi vòng đường khác, nên hắn đành phủ lên lớp cây và đất cát.

Hoặc giả, nếu không củng cố viền hố, các cành cây sớm bị rơi mất, này khác gì không đắp vào đâu?

Tốn chút tâm tư cũng được, nhưng chí ít đảm bảo mọi bề đều ổn.

Sau vài giờ nghiên cứu slime nhỏ, Lý Khang rút ra được một vài thứ hay ho.

Một là, slime hấp thu mục tiêu, sẽ có tỉ lệ đồng hoá tính chất của mục tiêu.

Vậy nên slime ban đầu không phải slime, mà là một cái gì đó. Sau khi hấp thu hết đống thịt kia, nó mới có đặc tính nảy nở cùng siết chặt, như căng cơ.

Xẻng cùng dao quân đội, được slime hấp thu, nó cũng trở bên cứng cáp hơn đôi chút, nhưng vẫn giữ nguyên đặc tính ban đầu.

Bỏ đường vào ly cà phê đen, sẽ khiến nó ngọt; thêm nước đá vào, nó lạnh; nước đá tan, nó nhạt vị đi ít nhiều.

Nhưng dẫu có cho thêm hai ba ký đường, năm bảy thẻ nước đá cùng vài phin cà phê, thuỷ chung như cũ nó không là ly cà phê ban đầu.

Thứ hai, có thể trong con slime lớn có chứa gì đó, mới có thể phân tách, vì con slime nhỏ không thể.

Ban đầu hắn cho là điều này liên quan kích thước, nhưng sau khi bồi con slime nhỏ to ngang ngửa con slime bự, nó cũng không thể phân tách.

Thứ Lý Khang cho nó ăn cũng khác với con slime mẹ tự kiếm ăn ban đầu, thành ra chất biến đổi dẫn đến lượng biến đổi, càng củng cố giả thuyết một.

Lý Khang đoán, thứ này cùng vật cấu thành nên slime là một.

Bây giờ đối với vật này Lý Khang có hai ý tưởng, một là tìm cách tách nó ra để lấy vật bên trong, hai là cứ nuôi nó phục vụ cho việc nghiên cứu hoặc là tình huống về sau.

Suy nghĩ kỹ lưỡng, Lý Khang thấy cái nào cũng có cái lý, mặt lợi và mặt hại, nhất thời không biết làm sao.

“Và liệu con slime mẹ chết có khiến slime con chết theo hay không?”

Ý nghĩ này có chút điên cuồng, nhưng Lý Khang không dám thử, ai biết được cả hai cùng chết có ảnh hưởng gì vật bên trong slime mẹ hay không.

Sau cùng Lý Khang cho là mình cũng không gấp, nuôi cả hai nhưng chỉ thí nghiệm lên slime con, chờ thời cơ và biện pháp thích hợp rồi mổ xẻ nó.

Thật ra thì để ứng dụng tính chất của slime không khó, lợi dụng đặc trưng đồng hoá hấp thu các chất, Lý Khang có thể tổ hợp muôn hình vạn trạng tuỳ theo mục đích.

Nhưng hiện thực luôn có vấn đề.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.