Ngẫm lại, Tiểu Nguyệt lão cũng không hiểu hảo cảm Ứng Thiên Húc đối với mình từ đâu mà đến, lại vì cái gì đến đột nhiên như vậy.
"Ha?" Ứng Thiên Húc buông sách trong tay, bất đắc dĩ đáp: "Nhất kiến chung tình a, hoặc là, coi như cậu đẹp, thực hợp khẩu vị tôi đi."
Lời này nghe hoàn toàn không mê nổi.
Tiểu Nguyệt lão có chút tức giận, im lặng nghịch tơ hồng trên tay, nhưng càng chơi trong lòng càng phiền:
"Không đúng, anh đừng gạt tôi, khẳng định có lí do!"
Phát giác đối phương đang nghiêm túc, tựa hồ tiếp tục đáp bừa chỉ phản hiệu quả, Ứng Thiên Húc liền kéo tơ hồng, đem người kéo đến bên cạnh mình, ôm cái eo mềm như bông thì thầm bên tai:
"Đó chính vì kiếp trước tương ngộ, tôi còn nhớ rõ cậu, cho nên ánh mắt đầu tiên liền yêu trúng cậu"
Tuy rằng biết chả phải, nhưng thính tai vẫn cứ đáng xấu hổ mà nóng lên.
Tiểu Nguyệt lão ngượng ngùng cúi đầu, sau bỗng nhiên nhớ tới Sổ Nhân Duyên ngay từ đầu đã xem:
"Không đúng, anh ròng rã mấy kiếp đều cô độc suốt đời, sao có thể từng yêu tôi."
Giọng nói chợt khựng, dòng suy nghĩ càng thêm rõ ràng:
"Thêm nữa, tôi vẫn luôn ở trên trời tưới nước cho tiên thảo, từ phi thiệt lâu trước kia anh là gốc cỏ tiên."
Ai đó tính nói lời âu yếm kết quả bị cãi đến á khẩu không trả lời được: "..."
Suy tư hồi lâu, cằm kề trên đỉnh tóc mềm mại của Tiểu Nguyệt lão, hắn cảm thấy đầu muốn đau, tùy tiện nói câu đánh vỡ trầm mặc:
"Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bat-coc-to-hong/43455/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.