Nhìn Đông Lỵ Á gấp đến đỏ mắt, đôi mắt đẹp ậng nước như thể sắp khóc tới nơi, Thẩm Ngôn vội vàng dỗ dành: "Xin lỗi, anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa một chút thôi mà.”
"Có ai lôi chuyện này ra nói đùa như anh sao? Người ta cái gì cũng cho anh, vì anh mà tự tôn cũng không cần, anh còn nói người ta như vậy nữa..."
Đông Lỵ Á càng nói lại càng thấy ấm ức, cuối cùng nước mắt khó kiềm, tuôn chảy như mưa. Đại khái không chỉ là bởi vì Thẩm Ngôn đùa giỡn không đúng chỗ, mà còn là vì những ủy khuất trước đây nàng phải chịu.
Rõ ràng nàng là một cô gái tương đối bảo thủ, nếu không cũng sẽ chẳng ráng giữ gìn cái nghìn vàng ấy tới tận bây giờ. Chẳng qua là vì nàng thích hắn, thật sự rất rất thích, tới nỗi mà nàng dám lấy hết dũng khí to gan mặc nội y chủ động đưa tới cửa, đây không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà kỳ thật còn là sự hi sinh vì tình yêu đối với nàng.
Thẩm Ngôn không có lời nào để bào chữa, chỉ biết liên tục xin lỗi cô vợ nhỏ nhà mình, cái câu đùa ban nãy của hắn xác thực rất vô duyên, không thích hợp để đôi vợ chồng son đùa giỡn khi mới ‘làm xong chính sự’ chút nào.
Thẩm Ngôn dỗ dành hồi lâu, Đông Lỵ Á mới nguôi bớt.
Hắn càng nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của đối phương lại càng thấy buồn cười, Thẩm Ngôn yêu thương dùng tay bao lấy gương mặt nhỏ xinh của nàng, ôn nhu hỏi: "Buổi tối vợ muốn ăn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835629/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.