Trong phòng Thẩm Ngôn.
Đông Lỵ Á đứng đối diện với hắn, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một gương mặt xinh đẹp đỏ ửng vì xấu hổ và một khuôn mặt tuấn tú ngập tràn vẻ mờ mịt.
Nếu như hiện tại bọn họ đang quay tiết mục, chắc chắn nhân viên công tác hậu kỳ sẽ cho chạy hiệu ứng gió thổi lá rụng, một đàn chim đen bay ngang trên đầu hai người…
Hoặc là bọn họ sẽ làm cho mặt đất ở dưới chân Đông Lỵ Á xuất hiện một khe hở để cô nàng chui vào.
Bởi vì tình cảnh bây giờ chính là như thế!
Đông Lỵ Á thật sự rất muốn tìm một chỗ để nàng chui vào, thật là mất mặt quá, mặt mũi bộ vứt hết lúc còn ở Mãn Châu rồi hay sao???
"A a a a, không có gì, là tôi đùa với anh thôi. Bộ y phục này tôi mới mua, anh xem có được không? Thôi thôi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu trước đây!"
Trầm mặc đại khái tầm mười giây, Đông Lỵ Á bèn hắng giọng một cái, cố giấu đi vẻ xấu hổ, lộ ra nụ cười mỉm đầy khách sáo, nói một câu rồi vội vã quay người định rời đi.
"Cô... Đừng bảo là..."
Đông Lỵ Á đã quay lưng ra tới cửa, không hiểu nàng nghĩ gì, chỉ thấy trước ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngôn, một bóng dáng yêu kiều đột ngột bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.
‘Thôi kệ! Mất mặt liền mất mặt đi, dù sao cũng không có người khác nhìn thấy.’ Đông Lỵ Á hạ quyết tâm.
...
Một tiếng rưỡi sau.
Thẩm Ngôn đi xuống tủ lạnh dưới phòng bếp, cầm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/1835626/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.