Chương trước
Chương sau
Bữa ăn có chút vui vẻ nhanh chóng kết thúc và cả bốn người nhanh chóng ra về, mặc dù cũng có ý định đi chơi chỗ khác nhưng Linh Lan không được khỏe cho lắm (Gia Hân bắt nói vậy) khiến cho dự định bị phá hỏng. Bởi vì Gia Hân có lái xe tới cho nên cô được giao cho trách nghiệm phải đưa đón cả bọn về.

Trước khi đi lấy xe, Gia Hân còn rủ Linh Lan đi cùng cho vui, khiến cho Đan Nhi cùng với Hải Quân không cảm thấy bất thường.

Sau khi vừa khuất tầm mắt của một nam một nữ đứng đợt trước cửa nhà hàng, Linh Lan hỏi:

- Hôm nay mà lạ vậy, không có giống thường ngày?

- Có gì chút nữa tao kể. Mày còn số điện thoại khác mà Đan Nhi không lưu vào danh bạ đúng không? Cho tao mượn gọi cho nó.

Bởi vì Linh Lan có dạy thêm ở nhà, cho nên sẽ có một số điện thoại riêng biệt để gọi cho phụ huynh cùng học sinh, lúc nào cô ấy lúc nào cũng đem theo một chiếc điện thoại đó trên người.

Dù rất thắc mắc là tại sao lúc nãy cô không nói với Đan Nhi luôn, nhưng Linh Lan biết cô làm gì đều có lý do, cho nên không ngần ngại mà lấy điện thoại ra gọi. Hai đứa ngồi yên vị trên xe ô tô, và ngồi đợi Đan Nhi bắt máy. Do đặc thù công việc cho nên Đan Nhi sẽ không bỏ qua các số máy lạ, sau 2 hồi chuông thì Đan Nhi đã bắt máy.

Mới kịp chờ Đan Nhi nói alo trong điện thoại thì Gia Hân nói một hồi:

- Tao Gia Hân đây, mày đừng mở loa ngoài, đừng nói gì hết và tránh ông Hải Quân kia ra rồi nói chuyện với tao nhé. – Mặc dù biết thói quen của Đan Nhi là không mở loa ngoài nhưng mà cô vẫn nhắc lại cho chắc chắn – Chút xíu nữa trên xe, mày nói là mày muốn qua nhà tao ngủ đi vì lâu rồi chúng ta không gặp mặt. Tao biết mày có thắc mắc nhưng mà chút nữa về nhà tao giải thích cho. Vậy nhé. Tao chuẩn bị lái xe ra đón bọn mày đây.

Nói rồi chưa kịp để cô ấy trả lời, Gia Hân đã cúp máy. Chiêu này bọn cô hay dùng để liên lạc với nhau khi không muốn người đang đứng đối diện phát hiện, và đã từng rất hiệu quả, cho nên dù nói chuyện hơi gấp rút nhưng cô biết Đan Nhi sẽ nghe kịp.

Lúc trên xe đầy đủ người, theo lộ trình thì phải đưa Linh Lan về trước, nhưng cô dự định rủ hai đứa về nhà ngủ, tiện thể nói chuyện kia luôn cho nên hỏi khách sạn của Hải Quân rồi đưa anh ta về trước.



Bố mẹ của Đan Nhi đã chuyển vào Nam sinh sống với cô ấy rồi, căn nhà ở đây cũng đã cho thuê, cho nên cô ấy ở cùng khách sạn đấy với Hải Quân. Vừa tới nơi thì anh ta xuống trước, còn cố ý giữ cửa cho Đan Nhi xuống, nhưng cô ấy nói:

- Hôm nay em tính qua nhà Gia Hân ngủ. Lâu rồi mới gặp nên bọn em có nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau lắm. Anh lên trên trước nhé. Ngủ ngon, mai gặp. – Nói xong vẫn vẫy tay chào người đàn ông cao lớn đang đứng chặn ở cửa xe bên hông.

Nghe Đan Nhi nói, anh ta hơi bất ngờ nhưng cũng rất nhanh lấy ra một nụ cười tự nhiên, rồi tạm biệt mọi người trong xe và quay lưng vào cửa khách sạn. Sau lưng anh ta là luồng âm khí u ám, cùng tiếng kêu rên ư ử của động vật, khung cảnh mà chỉ có mình Gia Hân thấy được.

Nhanh chóng quay mặt về phía trước rồi lái xe đi, nhưng Gia Hân không để ý phía xa xa, có một người con gái đậm nét phong trần đang nhìn anh ta chằm chằm, với ánh mắt rực lửa hận thù. Làn khí màu tím xung quang cô ta nhưng bùng cháy như muốn thiêu đốt người đàn ông bị âm khí nhiễm bẩn trước mặt.

oOo.

Xe lăn bánh thì Đan Nhi chồm lên phía trước hỏi:

- Sao vậy? Sao tự dưng mặt mày của mày nghiêm trọng vậy?

Vừa lái xe Gia Hân vừa nói:

- Mày với ông kia không hợp đâu. Tao nghĩ mày không nên chấp nhận lời tỏ tình của ông ấy.

- Mày mới gặp anh ấy thôi mà, sao mày lại nghĩ vậy chứ? Lúc trước mày bảo những hành động mà ông ấy làm cho tao rất chân thật mà, sao giờ lại quay ngoắt 180 độ rồi vậy? – Đan Nhi nóng nảy hỏi.

- Mày cứ từ từ bình tĩnh, nghe Miêu nó nói hết đã. Nó nói vậy là có lý do đấy. Đúng không? – Linh Lan đứng giữa hai bên nói. Cô ấy cũng rất thắc mắc lý do vì sao Gia Hân có biểu hiện lạ như vậy, cho nên câu hỏi cuối cùng như hỏi cô cũng như thể hiện là cô ấy cũng rất tò mò.

- Anh ta giết bao nhiêu con mèo rồi, mày biết không?

Nghe cô hỏi, hai người còn lại ngẩn người. Sau vài giây, Đan Nhi mới nói:

- Tao biết mày có công năng đặc dị, nhưng mà chắc mày nhầm rồi. Anh ấy yêu mèo chết đi được, sao có thể giết mèo được. Sao có thể... - Đang nói thì Đan Nhi im lặng. Cô ấy mới nhớ ra, Gia Hân có thể nhìn thấy được người chết, cho nên cô ấy không tiếp tục phản biện.

Ở bên cạnh, Linh Lan kích động:

- Mày đã nhìn thấy gì rồi à?

- Xung quanh anh ta có không dưới 10 con mèo bám lấy. Chúng hận anh ta đến nỗi không chịu được mà cào cấu linh hồn anh ta. Chúng mày nghĩ là vì sao? – Nói xong cô cười khuẩy – Không ngờ có một tên mặt người dạ thú như vậy. Nếu tao không nhìn thấy được thì tao cũng không tin là anh ta có thể giết động vật đâu. Đúng là làm người không bằng súc vật.

Nghe Gia Hân chửi, Đan Nhi cũng không biết phải trả lời như thế nào. Đúng là anh ta đã làm cho cô ấy siêu lòng thật, nhưng cô ấy cũng đủ tỉnh táo để biết một người có thể hành hạ cùng giết động vật như thế thật sự là một con người như thế nào.



- Mày nhìn tay anh ta đi, toàn vết cào của mèo. Nếu không làm chúng đau và sợ hãi thì chúng có thể có hành động như thế sao. Mày thử nghĩ lại đi, có chi tiết nào khiến mày thấy nghi ngờ không.

Trước khi Gia Hân nói, Đan Nhi cũng không nghi ngờ gì, nhưng ngẫm lại, cô ấy thấy có vài lúc, thật sự cảm thấy khó hiểu.

Đối với những người nuôi mèo thì đa phần bọn mèo sẽ có cảm giác ở thế chủ động hơn, nghĩa là chúng nghĩ người chủ của nó là đầy tớ, cho nên chúng sẽ kiêu ngạo, lâu lâu sẽ gần gũi giống kiểu ban ân. Nhưng mà hai con mèo mà Hải Quân nuôi có cảm giác như đang sợ anh ta hơn. Có lần anh ta đem mèo tới công ty, khi nghe thấy tiếng anh ta cười thì hai con mèo thụt lùi lại là đứng vào trong góc. Lúc đó Đan Nhi có để ý nhưng mà cứ nghĩ chúng sợ người lạ.

Nếu đây là sự thật thì không biết anh ta đang hành hạ hai con mèo như thế nào nữa.

- Với tính cách thật của anh ta thì không biết anh ta sẽ làm gì khi mày từ chối trở thành bạn gái ông ta nữa. Tao cũng không thể thể hiện quá rõ ràng là tao không thích ổng, tao cũng sợ nếu mày tỏ vẻ từ chối anh ta qua, anh ta sẽ hại mày. Đợt này mày cũng tránh tiếp xúc nhiều với ông ấy đi, âm khí của lũ mèo đầy oán hận đấy mạnh mẽ lắm, mày tiếp xúc lâu ngày kiểu gì cũng bệnh. Để chút nữa tao đưa mày lá bùa Phá Sát, luôn đem theo bên người tránh cho bị âm khí nhập vào thân thể. Mày phải hết sức cẩn thận khi vào lại Sài Gòn nhé. Tụi tao cũng không thể theo sát mày để cứu mày đâu. – Gia Hân lo lắng nói.

Thường thì những người như anh ta sẽ giống như người tình thường, nhưng điên lên thì còn điên hơn những kẻ bị điên nữa. Phải mềm mỏng, cứng quá thì anh ta sẽ trở bùng nổ và làm những chuyện càng điên cuồng hơn.

Đan Nhi im lặng lắng nghe. Cô ấy cũng đã làm trong giới mẫu ảnh cũng lâu rồi. dù không phải quá nổi tiếng những cũng biết cách từ chối nhẹ nhàng những đề nghị bao nuôi của giới nhà giàu. Dù có hơi lo sợ nhưng cô ấy vẫn biết cách làm thế nào để khiến anh ta không phật lòng khi bị chối từ.

oOo.

Nói chuyện với nhau một lúc lâu thì cũng đã về nhà. Ông Mạnh vẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, còn bà Liên đang lướt điện thoại, lâu lâu thấy thứ gì vui vui thì khoe cho chồng ở bên cạnh xem, nhìn vẫn có vẻ vẫn rất thắm thiết.

Vừa nhìn tiếng xe con gái trở về thì ông Mạnh nhanh chân chạy ra mở cổng. Đan Nhi cùng Linh Lan cũng nhanh chóng hạ cửa sổ xuống chào ông khiến ông cũng không ngại mà tươi cười chào lại:

- Linh Lan cùng Đan Nhi đấy à. Lâu lắm mới thấy mấy đứa qua chơi. Vào trong nhà đi.

Bà Liên đang ngồi trong nhà, nhưng thấy có khách tới thì chạy ra tiếp đón. Bà cũng không lạ gì việc bạn của con gái muộn thế này rồi vẫn tới chơi, bởi vì mỗi lần đi chơi về muộn thì mấy đứa vẫn hay qua nhà Gia Hân ngủ nhờ. Các vị phụ huynh cũng quen biết nhau, cho nên chỉ cần thông báo là qua nhà đứa kia ngủ thì sẽ được cho phép ngay lập tức.

Lúc Gia Hân vừa đánh xe vào trong nhà để xe thì cũng là lúc Gia Hưng lúc tan làm về nhà. Dù thấy trong nhà có có thêm một vài người khác thì cậu cũng không cảm thấy lạ, không quên lạnh lùng cất lời chào hỏi đối với hai người bạn của chị mình.

Đan Nhi vừa thấy Gia Hưng đi vào thì trêu:

- Mẹ Liên à, con trai của mẹ hiện tại chưa có bạn gái phải không ạ. Mẹ thấy con và Linh Lan như thế nào ạ?

Bà Liên thấy thế cũng tươi cười nói:

- Mẹ thấy đứa nào về làm con dâu của mẹ cũng được. Nếu mà mấy đứa về nhà này thì yên tâm không bị bắt nạt. Mẹ làm chỗ dựa cho.

Bà nói xong khiến cho cả hội cười phì. Gia Hưng vì vừa mới về xong cho nên chạy lên phòng để thay đồ trước rồi mới xuống phòng bếp ăn cơm. Bên trung tâm đang chạy dự án mới nên bận tối mắt tối mũi và không có thời gian để dùng bữa.



- Mẹ Liên, bố Mạnh à, hôm nay cho tụi con ở lại một đêm nha. Con cảm ơn bố mẹ rất nhiều. – Nói rồi 3 đứa tản lên phòng để thay đồ.

Cả ba đứa đều có dáng người tương tự nhau, vì vậy Đan Nhi và Linh Lan có thể dùng đồ của cô để mặc. Vừa lựa đồ, cả ba người vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ, khiến người ngoài hành lang có thế nghe rõ mồn một.

Gia Hưng ở bên ngoài gõ gõ cười phòng rồi nói với vào:

- Ba người có thể yên lặng một chút không, không người ta lại tưởng nhà mình là ổ chứa đấy. Với lại xuống nhanh lên, mẹ đang chuẩn bị nước đường ăn sương sáo đấy. – Nói xong thì không đợi bên trong có sự phản hồi thì đi xuống luôn.

Nghe tiếng quở trách của Gia Hưng thì cả bọn cũng hạ tiếng cười xuống, chỉ còn cười khúc kha khúc khít rồi thay đồ.

Nhưng vừa bước ra cửa thì dưới nhà vọng lên tiếng của bà Liên:

- Mấy đứa vào phòng của Gia Hưng lấy cho mẹ cái bình nhựa đựng nước. Mẹ đang nấu ít trà sâm dứa hòa nhài mà hết thứ để đựng rồi.

Thấy vậy Gia Hân ra hiệu bảo Linh Lan vào phòng Gia Hưng để lấy bình nước, cô phải lên trên lầu để phơi đống áo quần để quên trong máy giặt, Đan Nhi thì đã lao xuống dưới sân trước và ngồi vào bàn đá đàm đạo cây cỏ với ông Mạnh.

Nhận lời yêu cầu, Linh Lan bước vào phòng của Gia Hưng. Căn phòng nhận được ánh sáng từ đèn đường chiếu vào từ cửa số khiến cô ấy có thể thấy rõ được mọi quang cảnh trong căn phòng. Đồ đạc được đặt rất sạch sẽ và gọn gàng, nhìn thẳng trên bàn thì sẽ thấy được bình nước đã cạn nước được đặt phía trên.

Nán lại trong phòng người khác cũng không hay lắm, cho nên Linh Lan lấy nhanh chiếc bình nước rồi đi xuống. Nhưng cô không biết rằng, sau khi cô đi qua thì một vật được đặt trong chiếc hộp giấy phát ra ánh sáng nhàn nhạt rất khó phát hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.