Lê Thanh Hòa dựng cả người Mẫn Tiên dậy. Cô uể oải hé mắt, sau đó giật mình.
- Anh hai? Đã tối rồi sao.
- Giữa trưa.
- Anh sao lại về giữa ngày thế? Làm em tưởng…
- Về thăm em thôi.
Cô cười, hai tay cào cào mái tóc rồi tỏ vẻ tự nhiên vén tóc ra trước để che bớt cổ đi.
- Anh nói như là đã rất lâu không gặp em vậy.
- Gần một tuần cũng khá lâu đấy. Dạo này anh hơi bỏ bê em rồi.
Mẫn Tiên nhận lấy đồ ăn, rồi lười biếng tùy hứng xúc đại một thìa thức ăn cho lên miệng.
Cô biết anh hai rất thương cô. Lê Thanh Hòa có thể nghiêm nghị khó tính với cả thế giới, chỉ dịu dàng với mỗi mình Lê Mẫn Tiên. Anh cả cũng thương cô vô cùng, tuy nhiên là cả nên đôi khi Lê Thanh Hải phải tỏ ra cứng rắn răn đe. Hồi nhỏ có lần cô bị anh cả trách phạt, là anh hai đứng ra bênh em gái.
Lê Thanh Hòa là người làm chính trị, rất kiệm lời, nội tâm thâm sâu khó đoán.
- Lý Thần Vũ có làm tổn thương em không?
Người anh không hỏi chuyện xảy ra hai ngày qua, chỉ hỏi một câu chốt cả vấn đề. Dĩ nhiên ai cũng biết hẳn Lê Mẫn Tiên có tổn thương mới sinh ra rối loạn, nhưng Lê Thanh Hòa muốn thăm dò về vết bầm khi nãy. Trước nay Lê Mẫn Tiên rất thân anh hai, có những chuyện không ai biết nhưng cô lại tâm sự với Lê Thanh Hòa.
Lần này cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3503513/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.