Sáng hôm sau, khi Lê Mẫn Tiên đang bức bối nghĩ cách rời khỏi Lý Thần Vũ thì Lê Thanh Hải đã tới.
Vẻ mặt u ám của anh cả nhà họ Lê khiến Lý Thần Vũ cảnh giác, còn Mẫn Tiên vớ được cứu tinh vội chạy tới bên nép vào người anh trai.
- Hai đứa cũng thật là biết làm người lớn lo lắng. Làm gì cũng nên báo cho người nhà một câu.
Lý Thần Vũ đăm chiêu nhìn Lê Mẫn Tiên, ngỏ ý mời Lê Thanh Hải ngồi lại uống trà liền bị từ chối phũ phàng.
- Thôi khỏi, mọi người đều đang nóng lòng muốn gặp con bé. Mẫn Tiên, anh đưa em về.
Lê Mẫn Tiên gật đầu lia lịa, trong lòng vui mừng nhưng không dám quá lộ liễu. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn Lý Thần Vũ lạnh nhạt.
Do cô mặc đồ dài tay với quần ống rộng nên không ai nhìn thấy vết bầm khắp cơ thể.
Trên xe, Lê Thanh Hải đưa mắt quét qua em gái một lượt, dừng lại ở vết thâm trên cổ dù đã được tóc che đi vẫn lấp ló thoát ẩn thoát hiện.
- Làm lành rồi?
Cô đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe nhưng vẫn không thể né tránh, chỉ đành đáp lại ậm ờ.
- Không hẳn ạ.
- Sao em không liên lạc về? Mẹ lo cho em tới mất ăn mất ngủ.
- Điện thoại em hỏng ạ. Với cả em lớn rồi, trước mẹ đi nước ngoài suốt, mẹ phải quen với việc không gặp em mỗi ngày rồi chứ.
- Mẫn Tiên, em ăn nói cho cẩn thận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3503512/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.