Mẫn Tiên mặc váy rườm rà nên thấy vướng víu.
- Cho em mượn bộ đồ của anh đi.
- Em có chắc là em mặc vừa không?
- Anh cứ đưa đây, dài thì em xắn lên là được.
Lý Thần Vũ nhìn Lê Mẫn Tiên hóa người tí hon trong bộ đồ mặc nhà của mình thì bật cười. Dù cô có xắn lên mấy gấu thì nhìn vẫn rất thùng thình.
Lúc này bảo an tòa nhà gọi tới điện thoại Lý Thần Vũ.
- Cậu Lý, có quà cô Lê Mẫn Tiên vừa gửi tới. Cậu xuống dưới nhận hay chúng tôi mang lên căn hộ ạ?
Lý Thần Vũ nhìn bạn gái.
- Ủa, em có quà gì cho anh à?
Lê Mẫn Tiên nhớ ra bức tranh, cô bỗng ỉu xìu.
- Bức tranh em mua ở triển lãm tặng anh. Em đã bảo họ vận chuyển thẳng tới đây.
Bỗng cô nhìn Lý Thần Vũ đầy hậm hực.
- Này, đừng nói anh với cái cô Rosie kia vẫn tình thương mến thương đó.
Lý Thần Vũ nói nhanh vào điện thoại.
- Mang lên nhà tôi!
Anh cúp máy, rồi bế cả người Mẫn Tiên ngồi xuống ghế và thỏ thẻ vào tai cô.
- Em mua bức tranh nào tặng anh vậy?
Mẫn Tiên tụt xuống khỏi lòng anh, rồi đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực.
- Lát anh sẽ rõ!
Khi bức tranh được đem đến, nhân viên cẩn thận đặt nó lên giá gỗ chắc chắn để có thể dễ dàng chiêm ngưỡng. Lý Thần Vũ bỏ lớp bọc bảo vệ ra, vừa bất ngờ vừa khó xử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-ai-khong-buong/3489959/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.