Tin tức này làm Thường Minh chấn động còn mạnh hơn việc một đêm đột nhiên nghèo túng, anh xoa hai gò má, khi đứng lên thì kéo cô lại gần.
"Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đã."
Bây giờ Thái Đường Yến đúng là vừa mệt vừa đói, nhưng điều quan trọng nhất cũng không phải là một trong hai điều đó, cô cần thái độ rõ ràng của Thường Minh, nhưng trong lòng cũng không xác định được là thái độ gì.
Cô vẫn không nhúc nhích, hơn nữa còn muốn giằng ra khỏi tay Thường Minh, nhưng đối phương lại siết thêm chặt, đứng gần hơn, đưa một tay ra ôm lấy nàng.
"Nghe lời nào, chúng ta đi ăn cơm trước đã được không, ăn no rồi nói chuyện sau." Anh dùng sức đẩy cô đi, "Đây không phải là nơi nói chuyện. Anh đi chào giáo sư Đường một tiếng đã." Vạt áo bị người ta kéo lại, vào giây phút này tâm trạng Thái Đường Yến vô cùng kém, không thể cư xử như bình thường được, Thường Minh thở dài, "Em không muốn đi thì đứng đây giờ, anh chào xong sẽ về."
Đúng lúc Đường Hàn Phi bước ra từ phòng khám của bác sĩ, quả nhiên Thường Minh chỉ nói mấy câu, nhưng sắc mặt nghiêm túc, Đường Hàn Phi hỏi một tràng dài, rồi lại đưa mắt nhìn sang bên này; gật đầu một cái, Thường Minh liền quay về.
Anh kéo cô đi ra ngoài, tìm một quán cơm ở gần đó. Nhưng chuyện trong lòng khó tiêu hóa nổi, cả hai đều không nuốt trôi cơm, chỉ cầm đũa mà không nói gì.
Thường Minh đoán càng kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/2761728/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.