Thường Minh hành động bất ngờ, lần này Thái Đường Yến cưỡi hổ khó xuống, không thể làm gì khác hơn ngoài việc vuốt tóc đằng trước ra sau tai, cúi đầu không nhìn điện thoại.
"Minh Tử hả?" Âm thanh như tràn ra từ chiếc hộp mở, rõ ràng rành mạch. Đúng là Đường Chiêu Dĩnh không sai.
Thường Minh nhìn dáng vẻ muốn tắt máy của Thái Đường Yến, ừ một tiếng, "Chuyện gì?"
"Đang bận gì không?"
Câu mở đầu xin nhờ vả điển hình, Thường Minh không trả lời thẳng mà hỏi cô ấy: "Sáng sớm có việc gì thì nói thẳng đi."
Giọng Đường Chiêu Dĩnh mễm hơn, "Cậu có thể đi cùng chị đến nhà Phong Trạch được không, là căn hộ ở sân bay đất, chị gặp chút phiền phức." Thường Minh để lộ do dự, Đường Chiêu Dĩnh ở bên kia nhanh chóng bổ sung, "Xin cậu đấy Minh Tử, chị không tìm được ai khác cả."
Tựa như không đành lòng nhìn anh dao động từ không quyết định cho đến thiên vị, Thái Đường Yến nghiêng người chui vào chăn, kéo chăn trùm đầu để mặc anh ngồi sau lưng. Thấy Thái Tiểu Đường của điển hình co đầu rụt cổ, trong lòng Thường Minh dâng lên nỗi thất vọng, nếu như cô có thể cương quyết sắc bén như vừa rồi thì tốt quá, anh sẽ rất mừng vì quan hệ của cả hai có thay đổi.
"Phong Trạch ——" Thường Minh nói, "Phong Trạch anh ta không có ở đây sao?"
"Cũng vì Phong Trạch không có ở đây nên chị mới tìm cậu chứ."
Đường Chiêu Dĩnh chẳng qua chỉ trình bày một sự thật khách quan, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/2761726/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.