Buổi chiều, Thái Đường Yến vẫn về đi làm như cũ. Thời gian xác định quan hệ quá ngắn, tạm thời chưa tạo thành chấn động mạnh trong cuộc sống của cô – kể từ khi mẹ cô qua đời đã lau đi sắc màu rực rỡ - nhưng ngoài Thường Minh ra vẫn là hai màu đen trắng như cũ.
Chỉ là như thế không có nghĩa nội tâm cô không dậy sóng, ngoài mối tình thầm mến tự sinh tự mất trong những năm tháng trung học ra, về mặt ý nghĩa thì đây cũng coi như là mối tình đầu của cô. Nhất là tình hình của Thường Minh còn phức tạp hơn tình yêu đơn thuần. Yêu có nghĩa là nắm tay, ôm hôn, cùng làm tình tiếp xúc cơ thể. Cô và cả Thường Minh đều đã trải qua cả, chẳng qua từ nay trở đi mọi thứ đều được phủ một lớp cảm tình, những hành động này cũng sẽ ngọt ngào và kích thích hơn trước chăng?
Nhưng khi nghĩ lại, Thái Đường Yến rùng mình, nửa là xấu hổ, nửa là viển vông càng xấu hổ hơn, như đang nhìn lén chuyện của người khác, vào lúc này không còn là mình nữa.
Vất vả lắm mới dằn được suy nghĩ đó xuống thì cái người làm nhiễu lòng kia lại xuất hiện.
Thường Minh tìm cô ăn cơm, giống như không có cô thì ăn không ngon vậy.
Hồi học cấp ba, có bạn nữ trong lớp và bạn nam khối tự nhiên ở lớp bên yêu nhau, tan học đợi mọi người đi hết thì nam sinh kia mới cùng cô ấy đến nhà ăn ăn cơm, không quản ngại mưa gió.
Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-yen/2761719/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.