*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, trong căn phòng trọ, Tư Đồ Tung giữ chặt mạch môn của Tư Đồ Nhã, mạch đập rất nhanh. Hắn ngưng tụ nội lực thành thể mềm, thử rót vào mạch môn của Tư Đồ Nhã, kinh mạch bị giữ chặt co giật từng cơn, hắn cảm nhận rõ cơ thịt của Tư Đồ Nhã chớp mắt cứng đờ, ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng rất khó chịu, nhưng trước sau vẫn không có nội công chống đỡ.
Tư Đồ Nhã rút tay ra, nhíu mày, “Đau.”
“Chẳng phải đệ nói đệ không sợ đau sao?” Tư Đồ Tung vui vẻ hẳn lên, đúng là Nhị đệ không nuốt lời, tặng cho hắn toàn bộ hơn mười năm công lực, giờ phút này hắn tỉnh táo mười phần như được thay da đổi thịt, khắp người tràn trề sức mạnh dùng mãi không hết. Đám cao thủ võ lâm khổ luyện ba bốn mươi năm cũng chỉ đến thế là cùng. “Chẳng lẽ không có võ công thì không chịu đau được nữa?”
Tư Đồ Nhã nhích nhích ra góc giường, dựa vào tường, vẻ mặt có phần hoảng hốt, chợt nói, “Con người đâu phải cỏ cây, sao có thể không đau. Theo tiểu đệ thấy, giả bộ không đau tức là không muốn để người trong lòng lo lắng. Còn ngược lại tức là muốn người ta lo lắng cho mình.”
Tư Đồ Tung xúc động, “Ta cũng không phải cỏ cây, đệ tốt với ta, sao ta có thể vô tình. Nhị đệ, ta thích đệ, đệ đừng nghi ngờ tấm lòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/117916/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.