Hàn Mị và Đường Thiết Dung đặt thời hạn ba tháng, tan rã trong không vui.
Sau đó Thiếu tiêu đầu Quý Tiện Vân của Vân Nhạn tiêu cục đến quán trọ cáo biệt, nói là muốn đi tìm tung tích vật bị mất với Đường Thiết Dung. Nơi ấy nằm dưới chân Kiếm Môn, là con đường tất phải đi qua nếu rời khỏi Thục hướng về phía Bắc, ngựa xe như nước, vàng thau lẫn lộn, tìm kiếm dấu vết một vật khó như mò kim đáy bể. Quý Tiện Vân tạm thời nhận định, kẻ cướp dùng Ngũ Độc Thần Sa có thù với Đường Môn. Nhưng hắn áp tải hàng nhiều năm, trong lòng cũng hiểu, phần lớn tiêu cục đều có quan hệ không tồi với quan phủ, lục lâm lưỡng đạo. Giang hồ bằng hữu đều rất nể mặt tiêu cục, giống như hai quân giao chiến không chém sứ thần. Thông thường, chỉ cần hô “Tải hàng đây”, nhân sĩ giang hồ quanh đó sẽ hạ thủ lưu tình. Lúc này đột ngột mất hàng, chỉ có thể nói món hàng này không tầm thường, đủ để khơi mào tai ương đổ máu. Chỉ khi biết được món hàng Thục vương ký gửi là gì thì mới có thể tìm hiểu ngọn ngành, bắt được kẻ giết người cướp của.
“Tóm lại các ngươi áp tải vật gì?” Tư Đồ Tung nhịn không được hỏi.
Quý Tiện Vân lắc đầu, “Không biết, Vương gia không chịu nói rõ.”
Tư Đồ Phong đột nhiên nói, “Là Long bào!”
Tư Đồ Nhã ngồi nghe, tức thì sặc nước trà, ho đến đỏ bừng cả mặt. Ám vệ Cửu trên xà nhà thấy vậy thì rất muốn vỗ lưng cho y, nhưng ngại với Tư Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/117915/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.