Ban đêm, gió tuyết ngừng, không còn tiếng động. Quần hùng say khướt cáo biệt phủ Tư Đồ, được tiểu tư thắp đèn đưa về quán trọ. Tư Đồ Khánh tiễn bằng hữu tới cổng phủ, luôn miệng huynh đài này, đừng đánh rơi kiếm, lão đệ này, nhìn đường đi, dạo này Thục Trung không an ninh, thẳngđường về nghỉ nhé. Có hiệp khách già say rượu lôi kéo Tư Đồ Khánh, nước mắt lưng tròng nói, Khánh đệ, trông đệ như thế mà đã thành hôn, đệ xem lão ca ca đến nay vẫn một thân một mình…
Gia chủ Đường Môn cáo từ cuối cùng, khá bất mãn vì đường xa tới đây lại phải ngủ nhà trọ, thấp giọng nói, “Minh chủ khách khứa đầy nhà, mà đều là người giang hồ, quý phủ lại ở trong thành Ích Châu, thành Ích Châu dù sao cũng thuộc đấ́t của quan, chỉ e lâu dần sẽ sinh mầm tai vạ.”
Tư Đồ Khánh thu lại men say, “Gia chủ nói rất đúng. Tiểu đệ cũng muốn ẩn cư sơn bích, xây thành tự cấp tự túc như Gia chủ. Nhưng yêu cầu tài lực vật lực không phải bình thường. Nếu tùy tiện làm bừa, e là chỉ có thể quay về Kiếm Môn, vì vậy toàn phủ sẽ phải màn trời chiếu đất. Há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao.”
Tư Đồ Khánh bâng quơ nhắc tới ‘Kiếm Môn’, Đường gia chủ thoáng nghiêm mặt, Thục Trung vốn có tam đại kiếm phái, Nga Mi, Thanh Thành, và Kiếm Môn. Hai phái trước đã dĩ hòa vi quý, Kiếm Môn lại hùng cứ một phương, tương phùng ý khí vi quân ẩm*, hành sự toàn bộ bằng chữ“Hiệp”, cho nên hai mươi lăm năm trước đã bị quỷ thành ‘Hoan Hỉ Giáo’ san bằng, bảy mươi hai kiếm thức, niềm kiêu ngạo của Kiếm Môn, cứ như vậy thất truyền. (*Đại ý: Quân tử có khí phách chỉ cần gặp vài lần sẽ kết thành tri kỷ, đã là tri kỷ thì sẽ nâng chén vì nhau, cũng sẽ hết lòng vì nhau)
Lúc đó Tư Đồ Khánh là đệ tử ruột của Kiếm Môn, vì tư tình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/117906/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.