"Này, ăn đi"- tì nữ lười biếng đem mâm màn thầu mốc meo và một đĩa dưa muối khô cằn đặt ở trên bàn, kế đó tùy tiện bỏ đôi đũa lên rồi bưng hộp cơm ra ngoài.
Quý Mạt âm lãnh từ trong ổ chăn bò ra, sờ soạng mặc lại áo, đầu tóc tán loạn che đậy gần hết khuôn mặt chỉ có thể thấy loáng thoáng chiếc cằm tinh tế nhưng lại tái nhợt. Y thấp giọng ho khan vài tiếng rồi từ trên giường chậm rãi lăn xuống dưới đất, không sai, chính là lăn xuống dưới, y lăn xuống vô cùng thuần thục rồi bò vài bước trên mặt đất rồi sờ soạng đến xe lăn của mình, cánh tay gầy yếu run rẩy chống đỡ bản thân mình để có thể leo lên xe lăn, tuy nhiên vì quá yếu ớt nên y đành ngồi ở trên mặt đất thở hổn hển trong chốc lát lấy sức... Nơi xa truyền đến tiếng la...
"Tiểu Vi, ngươi giúp hắn rửa mặt sao?"
"Aii, phiền muốn chết, ta còn muốn tẩy hắn luôn đi ấy, trong phòng còn có nước mà, tàn tật đúng là phiền toái..."
"Tùy ngươi, đừng làm cho hắn chết là được, chúng ta gánh không nổi đâu..."
"Hắn có chết cũng sẽ không có người biết đâu, cũng chỉ là một phế nhân thôi mà..""Chúng ta dù sao cũng chỉ là bình dân thôi mà, a, có cơm ngon sao?"
"Thịt kho tàu, móng heo, xương sườn hầm, cá chép dầm đường, phong phú lắm đó mau tới ăn đi!"
Quý Mạt bình tĩnh mà di chuyển xe lăn sờ đến chậu rửa mặt, nước bên trong đã lạnh ngắt, mùa đông đã đi qua rồi nên độ lạnh này Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-chi-nguy-trang-thanh-duong/228047/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.