"Tịch Viên, có trời mới biết mỗi lần thấy thân thể xinh đẹp này thì tôi đã muốn 'yêu' em đến nhường nào, mỗi ngày tôi đều cố gắng nhịn... Hôm nay, em có thể cho tôi không?" Giọng nói của Lục Dĩ Thiên dường như đã thay đổi không ít, nơi nào đó trên cơ thể cũng đang rất bức bách và khó chịu. "Tôi..." Bảo Nam Tịch Viên nói đồng ý, điều này đúng là khó hơn lên trời! Cô và Lục Dĩ Thiên chẳng có mối quan hệ gì với nhau, vợ chồng, người yêu đều không phải. Giờ mà ân ái với anh thì gọi là gì chứ? Nghĩ đến điều này cô nhất thời không chấp nhận được. "Tôi sẽ nhẹ hết mức có thể, đảm bảo sẽ không đau như lần đầu." Lục Dĩ Thiên đang cố gắng kiềm chế dục vọng lắm mới có thể không hành động lỗ mãng, lúc nãy thấy máu ở lưng cô đã khô lại, điều này chứng tỏ cô đã không sao nên anh mới đưa ra đề nghị như thế, liệu cô có đồng ý? "Em đang do dự, điều đó chứng tỏ em cũng muốn tôi. Tịch Viên, hãy trao cho tôi." Lục Dĩ Thiên nói xong liền tiếp tục hôn vào môi cô mặc cho cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. Anh vội vàng cởi bỏ quần áo trên người mình ra, xong xuôi liền kéo Nam Tịch Viên vào sát người mình. Cự long chạm vào *** *****, Nam Tịch Viên bất ngờ chớp mắt vài cái. Vì sợ cô không thích ứng kịp nên Lục Dĩ Thiên đã tiến hành khúc dạo đầu trước, khoảng hai phút sau mới thúc mạnh người. "A..." Tuy không phải lần đầu tiên nhưng sự xâm nhập bất ngờ này vẫn khiến Nam Tịch Viên không kịp thích ứng. Cô bị Lục Dĩ Thiên ép vào bồn tắm, đã vậy còn bị anh tấn công, đôi chân thon dài liền quặp lấy hông anh, bàn tay cũng giữ lấy bờ vai dài rộng kia. "Ưm... nhẹ thôi..." "Tịch Viên, em vẫn khít khao như vậy, thật sự khiến tôi chịu không nổi mà phải muốn em nhiều hơn." Lục Dĩ Thiên hôn lấy từng tất thịt trên người cô, bàn tay vẫn không ngừng chu du trên thân thể xinh đẹp. "Dĩ Thiên... tôi đau, lưng đau..." Hạ thân đã không còn cảm giác đau nhức như trước nhưng lưng bị chạm vào bồn tắm khiến cô khó chịu, vì vậy liền than thở một tiếng. "Xin lỗi em, là do tôi sơ ý." Lục Dĩ Thiên quên béng mất việc này, anh rút ra khỏi thân thể của cô rồi kéo cô qua quan sát vết thương, vẫn may là không bị chảy máu. "Tôi không thoải mái." Bồn tắm tuy rộng nhưng lại cứng quá, Nam Tịch Viên nhíu mày không thích. "Vậy thì trở về phòng ngủ." Lục Dĩ Thiên đứng lên, song cũng bế cô bước ra phòng ngủ. Ở trước cửa phòng ngủ của Lục Dĩ Thiên, Kim Nhất và Mộc Nhất đang đứng đấy, hai người họ không biết tình hình bên trong đã thế nào. Mộc Nhất liền cất tiếng hỏi: "Chúng ta cũng đã gõ cửa mấy lần mà lão đại không trả lời, có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không?" "Chuyện gì được chứ, chắc là không sao đâu." Nghe Kim Nhất nói thế, Mộc Nhất lắc đầu: "Anh không nhớ sao, lúc trước lão đại phát bệnh sớm mấy ngày, lại tự nhốt mình trong phòng mà làm tổn thương mình. Lần này có khi nào cũng thế không?" Kim Nhất nghe có lý, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, "Còn mười ngày nữa mới tới thời hạn, dễ gì phát bệnh sớm như vậy?" "Thế thì anh nghĩ vì sao lão đại lại không mở cửa? Nếu lão đại lỡ ngủ thì khi nghe tiếng gõ cửa cũng sẽ thức và gọi chúng ta vào mà thôi. Nhưng lần này lão đại lại im lặng, bên trong cũng yên tĩnh tuyệt đối." Sự phân vân của Kim Nhất bị những lời này của Mộc Nhất mà dập tắt từ bao giờ, hắn nghĩ cũng có thể lắm điều này sẽ xảy ra. Quay sang Mộc Nhất, hắn gật đầu một cái. "Biết đâu như lời anh nói, vậy chúng ta phải phá cửa xông vào sao?" "Ừ, để tôi." Hai người đàn ông này vốn không biết lúc họ gõ cửa thì cũng là lúc Lục Dĩ Thiên và Nam Tịch Viên đang ân ái trong phòng tắm, giờ mới ra tới phòng ngủ. Kim Nhất và Mộc Nhất cũng không hề nghĩ đến cảnh mặn nồng giữa lão đại họ và Nam Tịch Viên, thế là Mộc Nhất đã làm theo những điều mà lý trí mách bảo, hắn tung cước một cái, cánh cửa cũng mở toang ngay sau đó. "Aaa..." Nam Tịch Viên nghe thấy tiếng động liền giật mình chui rút trong lồng ngực của Lục Dĩ Thiên, Lục Dĩ Thiên biết được thuộc hạ của mình đã tự ý vào thì vội lấy thân thể mình che lấy thân thể của cô, song cũng kéo chăn lên đắp kín cho cô. "Các người to gan thật!" Lục Dĩ Thiên nổi cơn thịnh nộ mà quát một tiếng. Kim Nhất và Mộc Nhất thật sự ngỡ ngàng khi biết lão đại mình đang ân ái cùng với Nam Tịch Viên, họ vội xoay đầu đi nơi khác và thành khẩn xin lỗi. "Lão đại, xin anh tha thứ, chúng tôi thật không cố ý." "Còn không mau cút!" Lục Dĩ Thiên lạnh lùng thốt nên một câu đầy tức giận, Kim Nhất và Mộc Nhất vội vàng bước ra khỏi phòng ngay, họ vội đóng cửa lại, lòng cứ thấp thỏm không yên. Mặt mày Mộc Nhất tái mét, "Kim Nhất, anh có thấy bộ phận gì trên cơ thể của Nam Tịch Viên không?" "Không." Kim Nhất vẫn còn đang hoang mang. "May quá, nếu không có khi chúng ta còn bị móc mắt đó." Mộc Nhất thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn cũng chỉ thấy được cơ thể cường tráng của Lục Dĩ Thiên mà thôi, còn Nam Tịch Viên thì không có. Kim Nhất quay sang Mộc Nhất, hắn lạnh giọng: "Nếu anh không xúi bậy thì lão đại cũng không tức giận như vậy. Chuẩn bị tinh thần lĩnh phạt đi!" Lần này, e là Kim Nhất và Mộc Nhất cũng không trốn được hình phạt đến từ Lục Dĩ Thiên. Họ chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cũng do họ nhiều chuyện quá mà thôi, giờ thì trách ai được đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]