"Là một mỹ nam, có ánh mắt hút hồn." Tô Mỹ Nhã thưởng thức cái đẹp, không ngại khen một câu.
Đôi mắt của cô rất sâu, Chân Đông Kình nhất thời không biết người con gái này có ý gì với mình không. Anh ta cầm ly rượu lên tay, lắc nhẹ vài cái:
"Nhan sắc của cô Tô cũng không thua kém ai."
"Thật vinh hạnh khi được Chân lão đại khen ngợi. Tôi quan sát thấy hôm nay tâm trạng của Chân lão đại không được tốt lắm, không biết đã có chuyện gì khiến anh phiền lòng?"
Nghe Tô Mỹ Nhã hỏi, Chân Đông Kình cười trừ:
"Không có gì, cô Tô cũng tinh ý thật đấy."
Tô Mỹ Nhã biết anh ta không có ý định trả lời câu hỏi của mình, cô cũng dừng lại không đi sâu vào vấn đề nữa.
Ăn một lúc, Tô Mỹ Nhã liền vào nhà vệ sinh, một vệ sĩ nữ cũng đi theo cô. Tô Mỹ Nhã rửa tay, cô lấy ra một thỏi son và thoa lên môi, nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, cô rất hài lòng.
"Chân lão đại, anh ấy đúng kiểu người đàn ông mà tôi thích."
Vệ sĩ nữ đứng phía sau cô ngỡ ngàng:
"Tô tiểu thư, cô thích Chân lão đại sao? Nhưng người như anh ta sao có thể va vào, đã thế anh ta còn có một đứa con..."
"Sao lại không va vào được, tôi và anh ấy chẳng phải là loại người cùng đẳng cấp hay sao? Chân Đông Kình vốn đào hoa, nhưng như thế cũng không hề hấn gì, có con hay không cũng chẳng quan trọng."
"Tô tiểu thư..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/2373984/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.