"Sự độc ác là món quà mà con người có thể tự ban cho bản thân."
- Hannibal Lecter
--
Không gian im ắng hoàn toàn. Lặng thinh đến kỳ quái. Mùi hương rượu vang tựa hồ là thứ duy nhất hiện diện. Cứ như một màn sương bao bọc lấy Mạc Kỳ Yến. Đưa cô vào một không gian hư ảo khác. Gương mặt của Mạc cảnh quan vẫn còn vương một ít chất lỏng màu đỏ. Hệt như một vết thương sâu hoắc từ từ chảy máu.
Mạc Kỳ Yến dù vẻ mặt cương nghị đến đâu thì vẫn như một người đang cố gồng lấy bi thảm của bản thân. Càng khiến người ta bi ai.
Tần Y Lạc im lặng nhìn Mạc Kỳ Yến. Đối phương vẫn nhắm mắt. Vẫn đang ở trong một hồi tưởng xa xôi. Ký ức là điều vô cùng lạ lùng, mọi khi cứ mập mờ như sương mù nhưng chỉ cần có thể gợi nhớ thì cứ như sống lại. Nhấn chìm bản thân một con người vào nỗi đau đớn khi xưa.
Đây chính là cơ chế tự vệ của con người. Cách mà chúng ta tự vệ trước nỗi đau.
Theo dẫn chứng của Sigmund Freud, con người sẽ ném điều họ không thích vào vô thức. Họ từ chối biết thêm về điều gây tổn thương.
Đôi lúc, con người luôn tự nói rằng không còn đau đớn vì chuyện đã qua nữa. Nhưng thật chất là tự dối lòng, vết thương vẫn ở bên trong chờ thời cơ thoát ra ngoài mà thôi.
Người đáng thương nhất là người cô đơn đến nỗi phải tự cứu rỗi tổn thương của bản thân.
Câu chuyện mà Mạc Kỳ Yến kể là thật, nhưng... nó không là toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519621/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.