"Loài người, đôi khi được sinh ra dưới khuôn mặt người."
-Sự Im Lặng Của Bầy Cừu (Thomas Harris)
----
*lưu ý: Chương này thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả. Có yếu tố ăn thịt người, quan điểm tiêu cực.
----
Mạc Kỳ Yến đến trước cửa nhà của Tần Y Lạc. Gương mặt trầm lặng, hiện suy tư khó đoán. Bên trong cô, đang chứa hàng đống cảm xúc khác nhau. Đến nỗi cô cũng không thể tự trấn tĩnh bản thân. Chân mày vẫn theo thói quen nhíu chặt, thói quen này như cách Mạc cảnh quan tự kiềm nén phức cảm.
Hình ảnh về nạn nhân kia vẫn ám ảnh lấy Mạc cảnh quan. Cô đã mang khẩu súng và một viên đạn đến theo yêu cầu của Tần Y Lạc. Có một điều rất lạ lùng là Mạc Kỳ Yến dường như không sợ hãi trước trò chơi của bác sĩ Tần. Cảm xúc này thật sự khó lý giải, chỉ biết rằng đối phương sẽ không hại cô...
Mạc Kỳ Yến gõ hai lần lên cửa. Đợi thêm một chút thì cánh cửa bật mở.
Tần Y Lạc vẫn như mọi khi, sơ mi trắng thanh khiết. Chỉ khác là mái tóc dài đã được cột cao, Mạc Kỳ Yến nhận ra Tần Y Lạc dùng một sợi dây trắng cột tóc. Có nét gì đó thật giống một nữ nhân cổ đại.
"Mạc cảnh quan, mời vào" Tần Y Lạc lên tiếng. Gương mặt thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Mạc Kỳ Yến bước vào, bên trong vẫn như lần trước cô đến. Chỉ có sách mà thôi.
"Cô đang nấu ăn?" Mạc cảnh quan hỏi. Cô ngửi được mùi thức ăn, dường như là một món thịt nướng.
Nghĩ lại, Thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519620/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.