"Một lần, có một nhân viên kiểm kê muốn biến tôi thành phương trình toán học. Tôi đã ăn cho thỏa thích cái gan của anh ta kèm với đậu tầm. Cô hãy trở về đi, cô Starling bé nhỏ."
-Hannibal Lecter
------
Warning: một chap nặng đây...
---
Tần Y Lạc vừa mở cửa định đi làm thì gặp Mạc cảnh quan y phục chỉnh tề đứng trước cửa.
Mạc Kỳ Yến tay đút vào túi quần. Đôi mắt nhíu lại nhìn Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc như thường lệ, đặt nụ cười lãnh đạm trên mặt cất tiếng:
"Mạc cảnh quan, sáng ra đã tìm tôi!"
Mạc Kỳ Yến có vẻ không vui.
Môi cứ mím chặt.
Năm giây trôi qua Mạc Kỳ Yến vẫn không nói gì.
Tần Y Lạc nhướng mày. Cô tiến gần Mạc Kỳ Yến châm chọc:
"Xem ra, Mạc cảnh quan muốn nhờ vả bộ não của tôi rồi."
Mạc Kỳ Yến bị đoán trúng tâm tư càng không vui. Đây rõ ràng là cao ngạo, cao ngạo đến mức không thích bị nhìn thấu tâm tư.
"Tại sao nói vậy?" Mạc Kỳ Yến hỏi lại.
Tần Y Lạc cởϊ áσ vest bên ngoài ra. Tự cầm trên tay. Rồi trả lời:
"Tay đút sâu vào túi, hành vi mang tính bồn chồn, không vui. Môi mím chặt, muốn nói mà lại chần chừ. Điều này còn không phải muốn nhờ vả tôi điều gì đó? Hai ngày qua gặp vụ án lớn chăng?"
Mạc Kỳ Yến trán hiện hắc tuyến. Tại sao biết cô gặp án lớn. Mà còn là hai ngày nữa?
"Bác sĩ Tần, cô theo dõi tôi?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc bật cười.
"Mạc cảnh quan đề cao tôi quá rồi, hay là lấy dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519616/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.