Văn phòng dường như bị đóng băng.
Cảnh phân phát trà sữa, bánh ngọt, đồ ăn vặt diễn ra tấp nập bỗng nhiên dừng lại hết.
Mọi người đang nhìn tôi.
Nhìn con mèo trong tay tôi và nhìn Lương Mục Bạch.
Đôi mắt đảo qua đảo lại.
Lương Mục Bạch dường như vừa phát hiện ra điều gì đó và nói: “Hả... Con mèo của tôi đâu?”
Tôi run rẩy đứng dậy, xấu hổ lên tiếng: “Báo cáo tổng giám đốc, nó ở đây.”
Lương Mục Bạch sải bước đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, tức giận nói: “Con mèo này thích chạy lung tung, lần trước suýt chút nữa tôi đã làm mất nó rồi, hại tôi tìm nó rất lâu.”
Có tiếng cười rải rác trong văn phòng.
Tôi đưa con mèo cho anh, nhưng Hạt Dẻ vẫn không chịu rời đi, nó buồn bã quay đầu nhìn tôi, giống như một con mèo con tội nghiệp bị bỏ rơi.
Lương Mục Bạch nói đùa: “Con mèo này khá thích cô đấy.”
Tôi cười khan và nói tiếp: “Có lẽ vì nó giống với con mèo nhà tôi.”
Sau khi Lương Mục Bạch rời đi, bầu không khí trong văn phòng vẫn cứ kỳ lạ và ngập tràn sự khó xử.
Tôi không biết các đồng nghiệp xung quanh có tin lời Lương Mục Bạch hay không, đến tôi nghe mà còn chả tin được.
Ánh mắt sư phụ nhìn tôi không còn trong sáng nữa.
Tôi nhịn, nhịn hết sức nhưng vẫn không thể cưỡng lại việc nhắn tin với Lương Mục Bạch.
Tôi: “Sao anh lại mang nó theo!”
Lương Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-rung-dong/2968857/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.