Lương Mục Bạch phát hiện ra tôi đã trở về nhà, nhanh chóng đứng dậy, đến nỗi tôi còn nghe thấy tiếng gió thổi “vù”. 
Anh lúng túng đứng dậy, hộp hạt cho mèo được anh giấu sau lưng. 
Có thể thấy anh ấy đang xấu hổ. 
Tôi cũng rất xấu hổ, như thể tôi đã phá vỡ bộ phim tình cảm giữa anh ta và con mèo con ngay tại chỗ. 
Lương Mục Bạch cắn môi và giải thích: “Bác sĩ tâm lý cho rằng mèo nên ở trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương, không chỉ có tình yêu của mẹ, mà còn cả tình yêu của bố…” 
Anh nhắm mắt im lặng. 
“Tôi đang nói vớ vẩn gì thế này…” Vẻ mặt của anh trông hơi thất vọng. 
Tôi đáp lại: “Đúng, đúng, đúng vậy, tôi cũng nghe nói vậy.” 
Anh ấy vẫn còn lúng túng, nhưng một lúc sau phong thái thường ngày của anh đã dần trở lại và anh hỏi tôi: “Tại sao lại về sớm thế?” 
“Có chút nhớ nó.” Tôi chỉ vào con mèo đằng sau anh. 
Anh ấy bước sang một bên và Hạt Dẻ ngay lập tức chạy về phía tôi. 
Nó ở sát chân tôi, giống như có một sợi dây buộc nó vào chân tôi vậy, nó theo tôi đi bất cứ đâu và thỉnh thoảng lại dùng khuôn mặt to tròn ngây thơ ngước nhìn tôi. 
Tôi bế con mèo lên, một bên vuốt v e nó, một bên tự trấn tĩnh bản thân sau cú sốc “gọi bố” kia. 
Lương Mục Bạch tự nhận mình là bố của Hạt Dẻ, điều này cũng không kém phần thú vị so 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-rung-dong/2968855/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.