Ấn Trì trắng mặt lắc đầu, rồi lại gật đầu, lâm vào hỗn loạn
Nghi Địch ánh mắt xa xăm “cũng từ việc này ta mới biết được mình có tật xấu, khi ngủ sẽ sợ lạnh, nếu bên cạnh có người sẽ không tự giác mà ôm lấy để sưởi ấm. Năm đó Lâm Đỗ Hành ngủ bên cạnh ta, hôm sau hắn tỉnh lại, phát hiện bị ta ôm, có lẽ lúc đó tư thế không ổn lắm, hơn nữa vừa tỉnh dậy, quần áo có chút hỗn độn, hắn liền cho rằng ta đã làm việc đáng khinh với hắn liền tìm đến cái chết, huyên náo khiến cả thiên điènh đều biết, các đồng tử khác cũng bắt đầu tránh ta không kịp, từ đó ta không đến chỗ Đế Quân nữa, tránh cho bọn họ hiểu lầm. Có điều…”
Thanh danh của ngươ cũng vì vậy mà mất sạch. Ấn Trì âm thầm bổ sung giúp hắn, khó trách tối qua không uống rượu, sáng nay tỉnh lại vẫn thấy Nghi Địch xem hắn là gối ôm mà ôm. Nhưng nếu vì vậy mà Nghi Địch mang tiếng đoạn tụ thì cũng quá oán uổng
Lại nghe Nghi Địch khẳng định “có điều, ta chắc chắn là đoạn tụ”
Nghi Địch châm trà cho mình cũng rót cho Ấn Trì một chén “có điều thích nam tử cũng như thích nữ tử thôi, thế gian nhiều nữ tử như vậy, không phải ai ngươi cũng thích, nam tử cũng thế, ta cũng không đến mức như bọn họ nói, thấy đẹp là thích’
Hiếm khi thấy Nghi Địch nói chuyện nghiêm túc, Ấn Trì theo bản năng truy hỏi “nếu quả chỉ có một chuyện này, sao lời đồn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tao-dia-phu/1962003/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.