Chương trước
Chương sau
Cẩu Tử

Cùng Triệu Ân xóa tan hiềm khích, Trần Sinh an tâm ở lại một thời gian, chủ động nhận việc quét tước dọn dẹp, chậm rãi dọn sạch hết vết tích bám bẩn, sắp xếp lại những vật dụng có giá trị. Ngày trước y thường làm việc nặng nhọc như hạ nhân, sau mấy ngày, trong ngoài phòng ốc đã sạch sẽ như mới.

Triệu Ân hỏi y làm để làm gì, Trần Sinh cười đáp: Muốn cho nơi này tăng thêm chút nhân khí.

Cứ như vậy trả qua một thời gian, Triệu Ân nói: “Trần Sinh, ta nghĩ muốn đưa ngươi xuống núi.”

Trần Sinh không thể tin được, giật mình há to miệng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vì sao ngươi muốn thả ta đi?”

Vẻ mặt Triệu Ân thản nhiên, bi thương lại quanh quẩn trong lòng, thở dài nói: “Ta cũng suy nghĩ qua, làm sao mới tốt cho ngươi đây? Thôi thì để ngươi rời đi thôi.” Dứt lời liền vung tay áo muốn ly khai.

Trần Sinh bắt lấy tay hắn không chịu để hắn đi, khó khăn nói: “Chúng ta đã bái đường, cả đời là phu thê. Lúc đầu ta van cầu ngươi thả ta đi, ngươi không muốn. Hiện tại ta không muốn rời đi thì ngươi lại xua đuổi ta, ngươi đây là muốn trêu chọc ta cho vui sao?”

“Trần Sinh!” Triệu Ân đột nhiên cao giọng, không phải hắn phát hỏa, hắn gắt gao ôm Trường Sinh vào lòng, bi thương nói: “Ta chỉ muốn cùng ngươi bên nhau cả đời, lại không muốn hại ngươi chết sớm, chính là nhân quỷ thù đồ, ta phạm phải sát nghiệt quá nặng, ở bên cạnh ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại đến ngươi. Ta thà xuống địa ngục chịu trăm ngàn năm khổ hình, rửa sạch tội ác trên người, sau đó nhập luân hồi gặp lại ngươi.”

Lời này nói ra, đều lộ ra ý chia biệt. Trăm ngàn năm hứa hẹn, nào dễ dàng thực hiện, nhiều nhất cũng chỉ là lời trấn an mà thôi.

Trong lòng Trần Sinh bi thống khó nén, dứt khoát nói: “Mặc kệ sát nghiệp hay là kiếp sau, ta nguyện cùng ngươi lưu lại Phong Âm Sơn, cho dù thành quỷ cũng muốn bên ngươi!”

“Trường Sinh a…… Ngày xưa liên lụy ngươi đoản thọ, kiếp này, ta hy vọng ngươi chết già. Bây giờ được nghe lời này của ngươi, ta đã mãn nguyện.” Triệu Ân cười cười, tránh thoát tay Trần Sinh, cúi đầu hôn lên môi y. Một mùi hương lạ xông vào mũi, Trần Sinh còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy bị một cổ sức mạnh đánh tới, giống như trượt chân rơi xuống dốc núi. Đến khi hoàn hồn, người đã đứng thẳng dưới chân núi, sương mù dày đặc ngăn trở đường quay lại.

Trên đường người qua đường sôi nổi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Sinh. Đứng đó một hồi lâu, Trần Sinh mới hoảng hốt hỏi người qua đường: “Hiện giờ là lúc nào?”

Nhận được câu trả lời, đã ba năm trôi qua tính từ ngày y lên núi, hẳn là do chỗ huyền diệu của Quỷ Vực.

Sau khi nghe ngóng, quả nhiên Trần gia nói rằng y đã bệnh chết, hiện giờ Trần gia đã rời đi nơi này, theo chân tiểu nhi tử đi nơi khác nhậm chức quan.

Vị bằng hữu kia đâu? Nguyên lai sau khi nghe tin Trần Sinh bênh chết, không lâu sau hắn buông tay gia nghiệp chu du khắp nơi. Ba năm trôi qua, cảnh còn người mất.

Trần Sinh mơ mơ hồ hồ lang thang hồi lâu, nghĩ đến oán hận không còn người để trút, lại nghĩ đến ái nhân không có khả năng gặp lại, đột nhiên cảm thấy sống không có gì vui, mượn rượu tiêu sầu, thoại bản quái chí ngày trước thích nhất cũng không muốn chạm qua.

Trong lúc ngủ, y mơ màng nằm mơ, thấy một lão đạo sĩ ăn mặc như khất cái chặn đường y, nói: “Người trẻ tuổi, ngươi dương thọ chưa hết, vì sao vội vàng đến cầu Nại Hà? Thật là lạ, ta chỉ gặp qua người chết cầu sống, ngược lại lần đầu gặp qua người sống muốn chết như ngươi.”

Trên đầu Trần Sinh giống như bị ai gõ lên, lập tức tỉnh táo, nhìn thấy cảnh tượng không giống như ở nhân gian, nghi hoặc hỏi: “Ta đang ở nơi nào.”

Đạo sĩ nói: “Phía trước chính là âm tào địa phủ. Ngươi đến nhầm chỗ, mau nhắm mắt lại, ta đưa ngươi trở về.”

“Âm tào địa phủ?” Trần Sinh lẩm bẩm, cũng không quản đạo sĩ quần áo dơ bẩn, kéo lấy tay áo lão nói: “Ta muốn gặp một người, sau khi nhìn thấy hắn ta liền đi.”

Đạo sĩ hừ lạnh nói: “Muốn đến âm tào địa phủ tìm người? Cầu ta không bằng cầu Diêm Vương. Ngươi đừng tốn công vô ích, nếu không trở về, cô hồn dã quỷ sẽ chiếm lấy thân thể ngươi.” Dứt lười, lão liền dùng phất trần đánh lên đầu Trần Sinh, Trần Sinh hét lên, từ trên giường bật dậy.

Y kinh hoảng không thôi sờ đầu, bỗng nhiên nghĩ: “Lão đạo kia nói không sai, ta hẳn là nên đi cầu Diêm Vương.”

Ban đêm Trần Sinh bước vào miếu Diêm Vương, quỳ gối trước mấy bức tượng vẻ mặt hung ác, dập đầu ba cái, nói: “Chư vị Diêm Vương xin hàng ân, chấp thuận cho ta đi vào địa phủ gặp mặt Triệu Ân.”

Trong lòng y biết, nhất định Triệu Ân ở địa phủ, nếu không trên đời còn chỗ nào có thể tẩy rửa tội nghiệt đâu.

Tượng đá không có động tĩnh, Trần sinh quỳ đến mức không đứng dậy nổi, cách một lúc lại dập đầu cầu xin. Thời gian trôi qua, trên trán chảy xuống từng dòng máu tươi, bởi vì mở miệng nói không ngừng, thanh âm đã khàn đến mức khó nghe, mấy lần muốn ngất đi, Trần Sinh lại cố chống đỡ, kiên trì mà dập đầu.

Phía sau bỗng nhiên nổi lên gió lớn, Trần Sinh nghe được thanh âm nói: “Hai người Triệu gia các ngươi thật phiền toái, Triệu Ân không khiến người khác bớt lo, ta còn nghĩ ngươi là người hiểu chuyện, không nghĩ tới ngươi cũng giống hắn.”

“Chu phán quan.” Trần Sinh miễn cưỡng ngẩng đầu, đối hắn hành lễ.

Chu phán quan đen mặt nói: “Ngươi không cần quỳ, Diêm Vương chưởng quản luân hồi vạn vật trên thế gian, công vụ bận rộn, không có thời gian cùng phàm phu tục tử như ngươi hồ nháo.”

Trần Sinh nói: “Không cho ta thấy Triệu Ân, ta không đi.”

“Không phải là chuyện ngươi muốn đi hay ở, Trần Sinh, ngươi đã chết, cùng ta hồi địa phủ thôi.” Chu phán quan lắc đầu, ngón tay thô to chỉ đến thân hình nằm sấp trên mặt đất, đã sớm không còn hơi thở.

Trần Sinh kinh ngạc nhìn chính mình, thân thể mờ mờ ảo ảo, thì ra thành quỷ chính là bộ dạng này.

Y đối với việc mình đã chết không hề bi thương, lại hỏi Chu phán quan: “Ngươi là phán quan, như thế nào lại làm cả công việc câu hồn của quỷ sai?”

Sắc mặt Chu phán quan càng đen, trầm giọng nói: “Vì ân tình của Triệu Ân, ngươi đi theo ta.” Chỉ thấy Chu phán quan vung tay áo liền đem Trần Sinh thu vài bên trong.

Hồi lâu sau mới thả Trần Sinh ra ngoài, cảnh tượng trước mắt đã biến thành địa phủ đáng sợ, nhưng lại có vẻ không giống lắm, hiển nhiên là nơi làm việc của phán quan.

Chu phán quan đi đến trước bàn lật xem một quyển sách, sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Sinh, nói: “Ngươi biết vì sao Triệu Ân tìm ngươi hơn 300 năm không?”

“Không biết.” Dựa theo cách nói của Chu phán quan, y hiểu ra, y thật sự chính là Trường Sinh chuyển thế.

“Triệu Trường Sinh khi còn sống tích đức, sau khi chết, vốn định kiếp sau đầu thai chuyển thế vào danh môn, phú quý cả đời, hoặc là lưu lại địa phủ làm việc, công đức dư dả. Đáng tiếc y lại làm quyết định không ai hiểu được.” Chu phán quan bình đạm nói.

Trần Sinh mở to mắt: “Quyết định gì?”

Chu phán quan không dấu giếm, nói tiếp: ” Y nói, Triệu Ân vì y phạm phải tội nghiệt ngập trời, cho nên y nguyện ý lấy công đức đền tội, hơn nữa lưu lại địa phủ thay Triệu Ân lãnh phạt.”

Khổ hình mười tám tầng địa ngục, người thường chịu qua một lần đã phát điên. Trần Sinh không thể tin nắm chặt y phục trước ngực, há miệng thở dốc, nước mắt không kiềm được rơi xuống. Thanh âm lãnh khốc của Chu phán quan vẫn còn vang lên trên đỉnh đầu: “Triệu Trường Sinh, là ngươi thay hắn chịu 300 năm khổ hình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.