Tên của tôi là Nha Tịnh, Trình Nha Tịnh. Cha của tôi nói ông ấy rất thích chữ Tịnh vì nó biểu thị sự an nhiên, an tịnh. Nhưng dường như tôi thấy cái tên này có lẽ không hợp với cuộc đời tôi. Tôi là con gái độc nhất của nhà họ Trình. Bởi vì là con một nên từ khi sinh ra tôi luôn được cha mẹ hết mực yêu thương, chiều chuộng. Bất kỳ thứ gì tôi muốn cha đều sẽ dùng mọi cách để cho tôi. Hoàn cảnh gia đình tôi cũng không phải là nghèo, mà giàu có như hào môn thế gia thì nói hơi quá. Cha tôi là chủ của một công ty kinh doanh bình thường, mẹ tôi là giảng viên của một trường đại học danh tiếng. Còn tôi mỗi ngày chỉ là ăn, học và chơi. So với số tiền mà cha mẹ tôi kiếm được hàng tháng thì tiền tiêu vặt của tôi vào chuyện ăn chơi chẳng đáng là gì. Hơn nữa, cha tôi còn nói sau này sẽ cho tôi kế thừa công ty của cha, nên so với các bạn đồng trang lứa phải lo lắng cho công việc tương lai của mình thì tôi chả có gì phải áp lực cả. Tôi cho rằng cuộc sống của mình sẽ xuôi chèo mát mái như vậy mãi mãi, nhưng cho đến một ngày, cuộc sống của tôi như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục chỉ vì một vụ tai nạn giao thông dở hơi do một tên bợm rượu gây ra. Vào năm tôi 13 tuổi, khi vừa kết thúc tiết học buổi chiều, tôi được tài xế đón về nhà, vừa vào nhà, tôi đã nhìn thấy cha với vẻ mặt hốt hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-sat-nham-ac-ma/3552814/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.