Trong đầu của tôi,bất chợt vang vọng những lời mà Trần đạo sĩ nói với tôi trước lúc chết : trong thôn này,có một con ma lảng vảng một tháng rồi,hắn muốn hại chết người trong thôn,tất cả những người đã từng hại hắn…
Người gỗ không có khả năng giết người,có thể giết người chỉ có thể là người đang sống hoặc ma quỷ,trên nền tuyết trắng chỗ Trần đạo sĩ rơi xuống giếng trước khi chết,không hề nhìn thấy bất kì dấu chân nào khác,còn trong không trung,tôi cũng không nhận ra được âm khí tàn dư của hồn ma nào,điều này làm cho tôi vô cùng khó hiểu
Hồi lâu sau,tôi đặt con rối gỗ đó vào lại trong vali,người nhà của Trần đạoo sĩ sau khi biết tin,cũng mang theo tiếng khóc thảm thương chạy đến
Tôi hít sâu,đứng dậy,sau đó nhìn Chu Thế Cung cùng đám người sắc mặt ngưng đọng
“ chú Cung,mọi người có chuyện gì giấu cháu đúng không?”tôi hỏi Chu Thế Cung
Sắc mặt ông ta trắng bệch,ánh mắt nhìn chằm chằm vào con rối gỗ trong vali,đôi môi khô nẻ không ngừng run rẩy : “ Đỗ Minh…Thực ra..”
“ chú Cung,đừng nói chuyện đó cho người ngoài,chúng ta lúc đó đã nói rõ sẽ chôn nó sâu trong bụng mà”
Chu Thế Cung vừa nói thì có một người trung niên bên cạnh ngắt ngang,mấy người xung quanh nhìn chú Cung,trong mắt cũng lộ rõ vẻ căng thẳng
Chu Thế Cung cười khổ,ông ta nhìn đám người thím Chương,bất lực nói : “ Nhưng mà,Đỗ Minh có lẽ là người duy nhất có thể cứu chúng ta,một tháng nay,7 gia đình các người đều lần lượt có người chết,bây giờ,đạo sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2985893/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.