Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ trước mặt,chắc chắn không phải là Vương Khiết,hoặc là nói,cô ta chỉ là có da thịt của Vương KhiẾt

Người vợ trước của Đường Phú Chu Lan,bây giờ tôi có thể chắc chắn,cô ta không hề mất tích,cô ta đã chết thật rồi,trong trận mưa lúc ban ngày,linh hồn của cô ta đã về,bây giờ đã nhập lên người của Vương Khiết,đứng trước mặt tôi

Đây là lần đầu tiên tôi một mình đối diện với một con ma làm loạn,tôi bất chợt lôi từ trong túi ra một lá bùa,có điều lá bùa này không phải là lá bùa trấn an nhà cửa ,mà là một loại bùa trấn hồn chuyên dùng để đối phó với ác quỷ

Nhìn thấy tôi lôi lá bùa ra,trên mặt Vương Khiết sự ung dung biến mất không còn thấy nữa,thay vào đó là một loại cảm giác không diễn đạt đươc nên lời

“ Đỗ minh,cậu muốn xử lí tôi à” Vương Khiết nhìn tôi,ánh mắt của cô ta hiện ra một tia u tối

Tôi gật đầu : “ nếu như cô đã chết rồi,thì nên quay về âm gian,chứ không phải tiếp tục ở lại trong thôn,làm hại người sống”

“ nhưng mà,3 năm ở đây,tôi cũng chưa hại bất kì ai,tôi chỉ muốn xem xem con mình được sinh ra”

Lúc nói chuyện,Vương Khiết cúi đầu,nhìn vùng bụng có bầu của mình,âm thanh có chút bi thương

“ tôi nghĩ cô nhầm rồi,cơ thể này là của Vương Khiêt,đứa con trong bụng cũng là của Vương Khiết,không có bất kì quan hệ gì với cô” tôi bước từng bước đến cơ thể bị Chu Lan nhập của Vương Khiết,cẩn thận nói


Nhưng mà,Vương Khiết lại lắc đầu : “ không,đứa con trong bụng cô ta là của tôi”

Chu lan nhập lên người vương Khiết nói với tôi,3 năm trước,trong một lần về nhà không cẩn thận đã trượt chân ngã xuống hồ chết đuối,mà lúc đó cô ta đã có thai 3 tháng

Sau khi Chu lan chết,bởi vì cô ta không vứt bỏ được đứa con vẫn chưa kịp sinh ra của mình,vì vậy đã từ bỏ cơ hội đi đến âm gian,ở lai trong hồ Thông Hồ,nhưng có một hôm,một đạo sĩ trẻ đột nhiên đến,thu linh hồn của con cô ta đi

Sau khi con bị mang đi,Đường Phú không lâu sau đó thì lấy Vương Khiết,Chu Lan ở trong hồ nước trải qua 3 năm,nhưng cô ta không ngờ rằng,linh hồn của con mình sau này lại xuất hiện trong bụng của Vương Khiết

Chính vì lẽ đó,Chu Lan mới đi ra khỏi hồ Thông Hồ,quay về nhà của Đường Phú,nhập lên người Vương Khiết,cô ta chỉ là muốn được bên cạnh đứa con xa cách đã lâu,nhìn nó được sinh ra,lớn lên

“ Đỗ Minh,xin hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm mẹ như tôi,trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ hại người,tôi chỉ muốn bên cạnh con mình,xin hãy tin tôi,tôi chỉ là muốn nhìn con mình sinh ra,không hề có ý muốn hại ai”

Nói xong những lời này,Chu Lan khuôn mặt cầu xin nhìn tôi,trong ánh mắt lộ ra một tia bi thương có thể nhìn thấy rõ ràng

Nghe Chu lan nói những lời này,trong lòng tôi rất phức tạp

Không biết vì sao,nghe Chu Lan nói về mình và con,trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh của Hứa Thiến

Hứa Thiến coi tôi là chấp niệm của cô ấy,cô ấy đợi tôi 13 năm trong thôn Dã Câu,chỉ vì để tôi cưới cô ấy làm vợ,nhưng cuối cùng Giang Hoài lại nhất quyết chia cách chúng tôi,người quỷ không chung đường

Nếu như có cơ hội tìm thấy hứa thiến để cô ấy quay về bên cạnh tôi,,tôi nghĩ tôi cũng không quan tâm gì cả.còn bây giờ,tôi có lẽ đã có thể hiểu được nỗi khổ của Chu lan

Trên đời này không phải tất cả mọi người đều là người tốt,không phải mỗi một con ma đều là ác quỷ,bọn họ đều có nỗi khổ riêng

Nghĩ đến đây,tôi hít thở thật sâu,sau đó thu lá bùa trấn hồn trong tay lại.tôi nhìn Chu Lan,có một quyết định rất khó khăn : “ cô là một người đáng thương,những chuyện xảy ra hôm nay,tôi sẽ xem như không nhìn thấy,cô đi đi,đừng quay về làm phiền bất kì người nào của Đường gia nữa” “ nhưng mà,tôi chỉ muốn được xem con mình lớn lên”

Chu Lan vẫn định nói gì đó,nhưng tôi quay đầu trừng mắt với cô ta : “ cô đừng quên,tôi là người của đạo gia,để cô rời đi đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi,đừng có mà được nước lấn tới”

“ con của cô đã được đầu thai,nó đã có cơ hội được làm người,không cần làm cô hồn dã quỷ nữa,thân là người mẹ,cô nên cảm thấy vui mừng cho con mới đúng,hà cớ gì phải làm cho chó gà Đường gia cũng không yên”

Nghe tôi nói,Chu Lan không nói gì,nước mặt chảy xuống gò mà,trên mặt tràn đầy vẻ không nỡ thỏa hiệp

Sau một hồi,cô ta gật đầu với tôi : “ được,tôi nghe cậu”


Nói xong,cơ thể của Vương Khiết bị một trận co giật,hôn mê đi trên ghế,linh hồn của Chu lan đã đi ra khỏi cơ thể của cô ta,từ từ đi ra khỏi phòng

Lúc đi đến cửa,Chu Lan ngoảnh đầu lại,lưu luyến nhìn Vương Khiết một cái,sau đó biến mất trước mắt tôi

Nhìn thấy Chu Lan cuối cùng cũng rời đi,tôi thở phào nhẹ nhõm,tôi nghĩ một hồi,sau đó lây lá bùa bình an vốn dĩ định dán trên người bác Đường,treo lên cổ của Vương Khiết

Bản thân bác Đường không hề trúng là,bà ta chỉ là chứng bệnh lẩm cẩm của người già,đồng thời lại vô cùng thích đứa con dâu trước,Vương Khiết bị Chu Lan nhập cử chỉ lời nói vô cùng giống với Chu Lan,vì thế bác Đường nhận nhầm thành Chu Lan

Bây giờ,tất cả đều đã được giải quyết,tôi cũng mở cửa ra,đi ra bên ngoài

Nhìn thấy tôi đi ra,Đường Phú cùng bác Đường lập tức bước qua,hỏi rốt cuộc là có chuyện gì,tôi chỉ trả lời họ,Vương Khiết bị ma nhập,bây giờ ma đã bị đuổi đi rồi

Nhưng tôi không hề nói với Đường phú,con ma trên người Đường Phú chính là vợ trước của ông ta,còn đứa bé trong bụng Vương Khiết,thực ra là của người vợ Chu lan

Những thứ này giải thích thì rất phức tạp,hơn nữa tôi cũng không chắc chăn sau khi Đường Phú biết được những chuyện nà,tôi sợ chuyện sẽ mất không chế hơn nữa bối rối hơn,vì vậy cứ lựa chọn nó qua loa,dù gì bây giờ xem ra chuyện cũng đã có một kết cục viên mãn,chân tướng cũng không còn quan trọng nữa

Tôi lấy lá bùa trấn an nhà cửa dán lên cửa phòng của Vương Khiết, đồng thời vẽ thêm một lá bùa khác, hóa thành bùa nước cho Vương Khiết uống, không bao lâu, Vương Khiết liền tỉnh lại “tiểu yêu tinh cô, sao lại ở đây, con dâu của tôi rốt cuộc đã đi đâu rồi, tôi đã tạo nghiệt gì vậy, một gia đình đang tốt đẹp, đều bị một tiểu yêu tinh như cô phá hủy rồi” chứng lẩm cẩm của bác Đường lại phát ra, lúc Vương Khiết tỉnh lại, bà ta chỉ vào vương Khiết chửi mắng, Vương Khiết co rúm ở trên giường uất ức rơi nước mắt, còn Đường Phú thì đứng giữa mẹ chồng và nàng dâu, trái phải đều khó . Thân là người ngoài như tôi, không có quyền hỏi chuyện nhà họ, sau đó thì rời đi, đi ra ngoài biệt thự, cơ sở hạ tầng của thôn Thông hồ không tệ, dường như mỗi một con đường đều có đèn năng lượng mặt trời. Giúp cho người ta đi đường đường buổi đêm đỡ sợ. Tôi mang theo tâm trạng phức tạp đi trên đường lớn, đi về phía sân bóng rổ mà Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào nói,. “Mau chặn cái tên mặc đồng phục bóng rổ lại, chuyền bóng cho tôi”. ” Ba điểm, oh yeah, Trương Đào, đội của các đệ không được!”. ” Mẹ nó, có bản lĩnh thì cướp bóng của đệ đi”. Từ xa tôi đã nghe thấy âm thanh ồn ào của Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào , dưới ánh đèn đường tối tăm,Tôi nhìn thấy Thiệu Vũ Cẩn và Trương đào đang đuổi nhau ở trên sân bóng rổ,bọn họ họ rõ ràng chỉ có hai người,nhưng lại cho tôi cảm giác giống như là một đội bóng. Hai người họ liên tục chạy đi chạy lại ở trên sân , thỉnh thoảng lại ra hiệu vào không trung, còn quả bóng rổ cũng rất kỳ lạ không ngừng đừng bay nhảy trên không trung không có một bóng người, sau đó đột nhiên bay đến trong tay của Trương Đào, rồi lại đột nhiên bay đi, tự úp vào rổ.

“Bóng đẹp, đại sư huynh, bây giờ đã là 30 :9 , đội của huynh không ổn rồi” sau khi quả bóng được ném vào từ vạch 3 điểm, Trương đào nở một nụ cười nhìn Thiệu Vũ Cẩn nói. Lúc này tôi đã đi đến bên cạnh sân bóng rổ, ngồi lên trên một chiếc ghế băng dài. Một cơn gió lạnh thổi qua mặt tôi, dưới ánh đèn đường, sân bóng rổ vốn dĩ rất trống rỗng lập tức náo nhiệt. Bên cạnh Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào, lúc này Đột nhiên có thêm 7,8 người,bọn họ phối hợp với Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào, không ngừng chuyền bóng, phạm lỗi, úp rổ. Những người đang đánh bóng với hai sư huynh, trông đều chỉ mới 20 tuổi, nhưng mỗi người cách ăn mặc đều khác nhau một trời một vực. Trong những người này, có người ăn mặc kiểu thời mãn Thanh, để tóc tết dài, có người mặc đồ áo của Thập niên năm 50 60, có người thì để kiểu tóc của thập niên 80 mặc những chiếc quần bò áo bò rộng thùng thình, còn có người tóc nhuộm 7,8 màu…. Cách ăn mặc trong vòng 100 năm lại được hội tụ ở trên sân bóng rổ, trông giống như một lễ hội hóa trang, Nhưng thực tế là là những thứ này đã xảy ra thật sự, giống như cách ăn mặc Của họ, những người này ngày đều đã là những người sinh sống ở những thời kỳ khác nhau trong vòng 100 năm qua, chỉ có điều bây giờ bọn họ đều đã thành ma, những âm khí bao trùm trên sân bóng rổ làm cho vị khách như tôi không khỏi ớn lạnh, Tôi không ngờ rằng, hai vị sư huynh của mình, lại gọi một bầy ma đến chơi bóng rổ cùng. “Tiểu sư đệ sao đệ lại đến đây?”. Trường Đào hưng phấn chơi bóng, cho đến khi phát hiện ra tôi tôi thì mang theo một cơ thể đầy mồ hôi thở hồng hộc ,hét với tôi một tiếng : “nếu như đã đến rồi, thì chơi cùng nhau đi, ngoài ra, chàng trai để tóc tết bím, ra ngoài đổi vị trí cho đệ” tôi lắc đầu, tôi không hứng thú với loại vận động này, sau đó nói :” sư huynh,bác Đường Không có gì cổ quái, là Vương khiết bị ma nhập”

Nghe tôi nói,mặt Trương Đào mất đi nụ cười,Thiệu Vũ Cẩn cùn vứt quả bóng sang một bên,đi về phía tôi

Sau đó,tôi nói hết tất cả mọi chuyện vừa nãy cho họ nghe

“ tiểu sư đệ,đệ rốt cuộc vẫn quá non nớt,đúng là tuổi trẻ”

Lúc tôi nói cho hai người họ chuyện tôi để Chu lan đi,Thiệu Vũ Cẩn đang lau mồ hôi lắc đầu

“ thân là người đạo gia,chúng ta đối phó với ma quỷ phải có sự khoan dung bằng 0”

Thiệu Vũ Cẩn nói : “ đạo sĩ không phải là không thể sống hòa bình với ma quỷ,đệ xem bọn họ đánh bóng đi,ai nấy đều là ma,nhưng mà kiếp trước họ đã không hại người của dương gian,nhưng nếu như bọn họ đã làm chuyện hại người,cho dù nhẹ hay nặng,đều không thể giữ lại”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.