Edit: Thỏ
Tôi vừa nhai bánh táo hoa, vừa nói với lão đầu rằng: “Tuy con không biết tại sao gọi tên lại thành nguyền rủa, thế nhưng sư phụ, sư phụ chắc rằng Trần đại thiếu kia không hại con đúng không?”
“Ăn cho xong rồi nói, mi xem mi phun đầy mặt ta này.” Dứt lời đưa tay lau mặt một cái. “Mi cứ yên tâm, ta tự tay làm khế, há có thể phạm sai lầm?” Sư phụ liếc tôi trắng mắt một cái, tiếp tục uống rượu dùng bữa.
“Tuy rằng hắn không giết con nhưng làm con sợ quá, chịu không xiết.” Nét mặt tôi buồn thiu. “Sư phụ à, tối nay con có thể ngủ với lão chăng?” Tôi khép nép hỏi.
“Không được.”
“Sư phụ, lão đừng bỏ mặc con chớ!” Tôi kéo ống tay áo lão, giả khóc.
“Ta không quản mi, mi có thể lớn như vậy sao? Hơn nữa mi đã làm dâu của người ta, ai lại đi sợ chồng mình?” Lão đầu uống một hớp rượu, chép miệng bảo. “Tiểu Duẫn, sư phụ nói thật với mi, cái mạng mi hiện giờ không còn trên người mi nữa, nó đã sớm buộc chặt vào người kìa rồi. Mi vâng lời hắn là ổn thôi.”
“Phùng Tiểu Ngọc! Con phát hiện từ khi lão ẵm sính lễ của người ta đã không thèm quan tâm đến con, trơ mắt đẩy con đi vào hố lửa!” Tôi đứng dậy trỏ vào sư phụ, chửi ầm lên.
“Láo toét!” Lão đầu vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy, một chân dẫm trên băng ghế, đối đầu với tôi.
“Khúc Tiểu Duẫn, mi cũng đã có vợ có chồng, nói năng cũng đừng lỗ mãn. Hôm nay sư phụ không chấp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu/119056/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.