Chuyến xe buýt số 304 đáp đến một cột điểm dừng, Diệp Khương nhanh chân bước lên. Hắn chọn một chiếc ghế ở hàng cuối cùng, nhắm mắt nhưng vẫn không quên nhắc lão tài xế:
“Tới Ninh Bình nha lão chủ!”
“Được được, mà cậu định đi đâu chàng trai?”
Diệp Khương theo bản năng chuẩn bị nói là Khí Tọa Sơn, may mắn trước lúc nói ra từ Khí đã kịp hối lại, bảo là đi thăm Tràng An. Lão tài xế nghe vậy, chợt cười mỉm một cái rồi trêu:
“Người trẻ tuổi các cậu chán quá! Đáng lẽ phải dẫn bạn gái đi cùng chứ! Ai mà lại đi một mình như vậy!”
“Ha ha... Bác đùa quá rồi, cháu đi lên đấy gặp một người bạn thôi! Tiện đường ghé qua Tràng An thăm thú chút ít! Mà bác chú ý lái xe đi!”
“Ừm... Được rồi! Chợp mắt một lúc đi!”
Diệp Khương không đáp lời, chỉ mỉm cười một cái rồi thả lỏng đôi chút. Đối với hắn, những con người ở thế kỉ trước như lão tài xế hay vợ chồng lão Tám mới thật sự là tốt.
Nhanh chóng hắn đã đi vào giấc ngủ. Và cũng không biết vì lí do gì, dạo gần đây hắn cũng không gặp phải ác mộng kia, như thân tâm đã được gột rửa sạch sẽ. Chính xác, "ma" của hắn bây giờ đã hết.
..
..
Diệp Khương chợt tỉnh lại, nhân số hiện tại đã gần như đủ số lượng ghế ngồi rồi. Hắn ngước ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai đã rọi sáng, xuyên qua từng kẽ hở li ti của vải rèm, giảm bớt cường lực lại.
Hắn dùng tay trái đẩy rèm ra, hòa nhập cùng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405384/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.