Giờ cũng đã là xế chiều, bầu trời đỏ rực một mảng. Những tia nắng không còn gay gắt mà lại mang vào đó một màu chết chóc.
Diệp Khương an tĩnh trên giường, tay nhón củ lạc, nhai nhóp nhép. Hắn nhìn thẳng lên trần nhà, nơi mà đã ố xám lại, thậm chí còn đen nhiều mảng. Bỗng một tay hắn giơ lên, chỉ thẳng, song song với ánh mắt.
Ngón trỏ khẽ cử đông, sau đó dần dần trở nên nhanh hơn. Nếu nhìn bình thường, ai cũng sẽ chỉ nghĩ đến rằng hắn đang đùa nghịch linh tinh. Nhưng nếu tổ hợp và phân giải từng động tác của hắn, ta lại càng giật mình hơn khi hắn đang vẽ đi vẽ lại một loại phù chú.
Những kiến thức về trận pháp và chú ngữ trước đây Diệp Khương đều là học từ hệ thống, và loại này cũng vậy. Hắn liên tục vẽ đi vẽ lại, ánh mắt càng thêm chăm chú. Khi mà mỏi tay, lắc lắc mấy cái rồi lại tiếp tục.
“Khí Tụ Trận Pháp, tại sao như vậy vẫn không hiểu được ngươi?”
Diệp Khương chợt cất tiếng hỏi vào hư vô, mà tay vẫn tiếp tục vẽ, không ngơi nghỉ.
“Tuy biết ngươi có khả năng tụ tập linh khí, nhưng tại sao lại quá khó hiểu như vậy?”
Hắn lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài sân. Đôi mắt hắn tinh tường nhìn ra bên ngoài, chốc lát đã đoán được sự lạ:
“Tự nhiên lại lập một cái tiểu trận pháp ở đây! Tên này thật kì lạ!”
Hắn lại tiến vào nhà, lấy một cốc nước, đặt nó xuống mặt sàn. Đoạn hắn ngồi xổm xuống, nhúng ngón trỏ vào bát nước, vẽ ra một chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405383/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.