Giờ cũng đã là xế chiều, bầu trời đỏ rực một mảng. Những tia nắng không còn gay gắt mà lại mang vào đó một màu chết chóc. Diệp Khương an tĩnh trên giường, tay nhón củ lạc, nhai nhóp nhép. Hắn nhìn thẳng lên trần nhà, nơi mà đã ố xám lại, thậm chí còn đen nhiều mảng. Bỗng một tay hắn giơ lên, chỉ thẳng, song song với ánh mắt. Ngón trỏ khẽ cử đông, sau đó dần dần trở nên nhanh hơn. Nếu nhìn bình thường, ai cũng sẽ chỉ nghĩ đến rằng hắn đang đùa nghịch linh tinh. Nhưng nếu tổ hợp và phân giải từng động tác của hắn, ta lại càng giật mình hơn khi hắn đang vẽ đi vẽ lại một loại phù chú. Những kiến thức về trận pháp và chú ngữ trước đây Diệp Khương đều là học từ hệ thống, và loại này cũng vậy. Hắn liên tục vẽ đi vẽ lại, ánh mắt càng thêm chăm chú. Khi mà mỏi tay, lắc lắc mấy cái rồi lại tiếp tục. “Khí Tụ Trận Pháp, tại sao như vậy vẫn không hiểu được ngươi?” Diệp Khương chợt cất tiếng hỏi vào hư vô, mà tay vẫn tiếp tục vẽ, không ngơi nghỉ. “Tuy biết ngươi có khả năng tụ tập linh khí, nhưng tại sao lại quá khó hiểu như vậy?” Hắn lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài sân. Đôi mắt hắn tinh tường nhìn ra bên ngoài, chốc lát đã đoán được sự lạ: “Tự nhiên lại lập một cái tiểu trận pháp ở đây! Tên này thật kì lạ!” Hắn lại tiến vào nhà, lấy một cốc nước, đặt nó xuống mặt sàn. Đoạn hắn ngồi xổm xuống, nhúng ngón trỏ vào bát nước, vẽ ra một chữ "Tụ". Sau đó cuốn thành một vòng tròn, chăm chút điểm sang bên ngoài những kí hiệu đặc biệt. “Xong!”
Một cây kiếm được cô đặc lại từ linh khí từ hư không xuất hiện, đặt ngay ngắn trên bàn tay của hắn, tỏa ra một luồng kim quang lóa mắt, uy lực cực kì mạnh. Tiếp đó một kiếm hắn đập xuống, đâm thẳng vào chữ "Tụ" kia. Nhưng một cái cây già sớm cạn nước sắp chết, chữ "Tụ" kia nhanh chóng hấp thụ năng lượng của thanh kiếm, lóe sáng dần lên nó, lan tỏa ra bên ngoài, gần những kí tự trận pháp. Cả trận pháp đồng loạt sáng lên, bắt đầu tạo ra một lốc xoáy. Đây không phải lốc xoáy tạo từ gió, mà là lốc xoáy linh lực. Nó chuyên hút hết tất cả những linh lực ở xung quanh, tẩm bổ lại cho mình. Chữ "Tụ" trong tên ra đời từ đó. Lốc xoáy càng lúc càng lớn, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới mọi vật. Khí Tụ Trận Pháp vừa nãy vô tình Diệp Khương trong lúc ngớ người nhìn trời thông suốt, làm hắn biết cách sử dụng. Cùng với trận pháp mà Diệp Khương phát hiện từ vừa nãy, hắn còn biết rất rõ có kẻ đang nhìn trộm mình từ một chỗ, mà lại bắt đầu kể từ lúc thu thập mèo yêu. Còn việc tên kia có can hệ gì tới Vuốt hay tổ chức kia không, Diệp Khương không biết. Phụt! Bộp! Choang! Ba loại âm thanh liên tiếp xảy ra, một cái cốc thủy tinh bẩn, rất bẩn từ nào đó rơi xuống, vỡ tan, kết hợp với ánh rực chiều tà, tạo ra vô vàn lấp lánh. Nhưng đây không phải cảnh đẹp, mà chính là cảnh chết. Một tia linh lực, cô đặc và được bắn rất chuẩn xác, nhưng vẫn kém tí mà sượt qua một sợi tóc của Diệp Khương. Tóc rơi, một vết cháy nơi góc nhà, một tình cảnh chết người. Diệp Khương bình tĩnh tức khắc lùi ra bên trái, nhắm mắt tính toán. Dù cho hắn có aura nhân vật chính, thế nhưng vẫn là nên cẩn trọng thì hơn. Hai ngón trỏ tay trái hắn chụm lại, vung một cái ngang mặt, một lần hít khí lạnh. Chíu! Một tia linh lực bắn ra từ hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lần ám sát vừa nãy gấp ba lần. Nhất kích tất sát! Một cách dùng khác của linh lực, không phải để trảm yêu trừ ma, mà là giết người. Tuy nhiên đâu phải ai lần đầu giết người cũng dễ như vậy. Diệp Khương đã nhắm trượt qua họng của tên kia, mơ hồ có một vết máu chảy ra. Không khí và âm thanh tĩnh lặng, chết chóc. Cục tác... Cục tác... Một con gà trắng đi vào phòng hắn, phá tan không gian kia như mấy lần trước. Nó vừa đi vừa gật gù, bước đi kì lạ, hai mắt lờ đờ. Nó đi đến giữa nhà thì dừng lại, nhìn Diệp Khương một cái rồi lại quay ra cửa, tiếp tục bước đi kì lạ kia. Đến cửa, nó dừng lại, không gật gù nữa, đứng một cách nghiêm trang, hai cánh dang ra. Cục tác...cục tác... Kêu xong bốn tiếng, bỗng hóa khói trắng biến mất, để lại một phiến lông vũ trắng tinh khôi, dù là của gà. .. .. Ngồi tĩnh tọa trên giường, Diệp Khương liên tục điều tức khôi phục. Trận chiến nhanh chóng vừa nãy, hắn đã triển khai tất cả các giác quan, hoạt động liên tục trong thời điểm đó tới khi con gà đi mất, ước chừng mất khoảng hơn mười năm phút. Thế nhưng thể lực chỉ hao đi khoảng một trên mười phần. Giờ đang khôi phục sức mạnh tới đỉnh cao, vì tối nay hắn cần đi tới một nơi mà con gà ác kia đem tới. Trên cái lông vũ, chỉ có ba chữ: Khí Tọa Sơn. Đối với Diệp Khương, kẻ mới tu hành và diệt quỷ mới đây, hắn không hề có sự hiểu biết gì cả về tu hành giới. Thậm chí ngay cả Vuốt và tổ chức kia cũng không hay biết. Hắn tra hỏi mãi hệ thống, mới biết được rằng Khí Tọa Sơn là một khu vực, nơi đâu đâu cũng là tu hành giả, những kẻ tróc quỷ trừ yêu. Con gà ác kia đem tới cho hắn chiếc lông vũ, chắc chắn là để mời hắn tới địa phương khủng bố tên Khí Tọa Sơn kia. Chính điều này làm hắn có chút hứng thú, kèm thêm một tia lo lắng. Dù vậy, hào hứng vẫn là hơn. Nếu như tính đi tính lại thì cũng đã hơn một tháng kể từ khi Diệp Khương bước tu hành, hắn không tin Khí Tọa Sơn thế mà trong quãng thời gian ngắn ấy đã tìm ra hắn. Kết thúc vòng thứ hai điều tức, Diệp Khương sinh lực tràn trề, dù là ai đi nữa hắn hiện tại cũng đủ sức chiến một trận. Hắn mặc vào cái áo hoddie cũ mèm, sửa sang lại quần áo, ngồi nhắn tin với Thích Trương. Diệp Khương cũng vô tình hỏi thì biết được Khí Tọa Sơn thông tin rất nhạy bén, có hẳn một ban bộ gọi là Tốc Tin Trạm để thường xuyên cập nhật tin tức của giới pháp sư nhân gian Việt Nam. Nhưng sự tồn tại của nó tới giờ vẫn rất mù mờ, không rõ ràng, tuy nhiên vẫn chắc chắn rằng nó có tồn tại. Diệp Khương nghe được đoạn thông tin này không khỏi có chút trầm ngâm. Hắn từ đó đã rút ra lí giải thích hợp về việc mình được Khí Tọa Sơn biết tới. Còn về lí do mà hắn được mời, là do vào giữa tháng tám hàng năm, sau ngày tết trung thu, Khí Tọa Sơn sẽ tổ chức một lễ hội có tên là Lễ Quân Hạnh. Cái tên rất kì lạ, gợi ra bao điều kì lạ đối với Diệp Khương. Hắn dành ra một khoảng thời gian để nghĩ về cái tên, nhưng sau cùng vẫn là phải nhờ tới thông tin mà Thích Trương đưa cho. Theo đó, lễ hội này ngoài mặt là cho du khách xem, thăm thú cảnh đẹp, cầu may, còn là lúc đại hội tìm ra người đỉnh cấp nhất của giới tu hành nhân gian, bất kể Đạo Phật hay cả pháp sư dân gian. Chung quy lại, Lễ Quân Hạnh chính là lúc các tu hành giả tứ phương ở Việt Nam hội họp, tranh giàng ngôi vị Đại quân. Diệp Khương nghe tới đây không khỏi có chút chán nản, hắn thực tình không muốn đánh nhau cho lắm. Nên vụ lễ hội kia, đi xem cho biết mà thôi. Chứ hắn cũng rất lười đánh, nhanh chóng làm xong nhiệm vụ để nhận thưởng xây dựng Uổng Tử Thành mới là điều cấp bách. Nghĩ vậy, Diệp Khương nhắn hẹn với Thích Trương sau khi đến Khí Tọa Sơn, gặp tại Quang Chí Sơn, một trong ngũ đài sơn của nơi kia. Mà vì Khí Tọa Sơn ở khá xa, đêm nay Diệp Khương muốn đi luôn, nhưng xui xẻo thay hắn vẫn gặp phải một số cản trở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]