Nhịp độ công việc vẫn tiếp tục bình thường.
Làm đến 11 giờ, công việc kết thúc, Diệp Khương đi con đường quen thuộc về nhà.
Trước khi về, ông chủ quán hỏi:
- Khương, cậu có hối hận không?
Diệp Khương ngạc nhiên, trả lời không chút suy nghĩ:
- Ông chủ nói gì vậy? Sao cháu lại phải hối hận với một người mang ơn nặng như vậy.
Hắn làm một điệu cười hở răng rồi về nhà. Ông chủ chỉ nhìn hắn rồi lẩm bẩm:
- Haizzz... đứa bé này...
________ Trên đường về ________
Một toán những tên con đồ, chúng nghêng ngang đi giữa đường. Chúng vừa đi, vừa tán gẫu vớ vẩn, chốc chốc lại cường toáng lên như những kẻ điên.
Bỗng một tên to con trong đám dừng lại. Bọn đằng sau thấy lạ nhao nhao lên xem.
Trước mặt chúng bây giờ là một kẻ trông khá gầy. Đó chính là kẻ mà ngày trước chúng hay đánh cho què giò vì không nộp đủ tiền cho chúng. Tên to con nhất ngạc nhiên hỏi:
- Diệp Khương ? Ha ha ha, hôm nay gan mày lớn nhỉ, dám đứng chắn đường bọn tao. Hừ, trận đòn kia chắc chưa đủ làm mày khiếp sợ phải không?
Gã nói xong, tiện thổi điếu thuốc đang hút dở xuống đất. Một đám khói thuốc nồng nặc bôc lên.
Một đám kia nhao nhao lên:
- Tiểu tử gan lớn, anh Minh, anh không xử thì để bọn em, lâu rồi không kiếm được bao cát vừa ý.
- Đúng đó anh Minh, bao cát này vừa hay để mấy anh em luyện, ha ha ha...
Cả đám cười rộ lên.
Diệp Khương không nói gì, khẽ phe phẩy tay đẩy đám khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405358/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.