"Suy nghĩ vô thức".
Dạng suy nghĩ rất khó thực hiện. Tuy nói hòa thượng ngồi thiền tĩnh tâm, nhưng cực ít người ngộ được.
Mà tên Diệp Khương này thì chỉ gọi là mới nhập môn, đương nhiên là khó gấp bội rồi.
Suy nghĩ cứ dứt được một chút thì lại có một dòng khác xuất hiện, cực khó thực hiện. Chính xác hơn là không có cách gì cả.
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu hắn: " Không cần thiết phải nghĩ, cứ cảm thụ một hình ảnh không phải là được rồi sao?"
Nghĩ vậy, tâm ý liền làm theo. Khung cảnh mà Diệp Khương suy nghĩ là một mảnh rừng. À mà cũng không phải! Chính xác thì đó là một khu vườn lớn, có nhiều loại cổ thụ, cây cỏ vân vân.
Cũng chẳng hiểu tại sao nó lại hiện lên trong đầu, vô thức nghĩ tới.
Lúc này ở ngoài thần thức của hắn, trên trán ngay giữa mi tâm có một đốm sáng linh quang màu vàng nhỏ lập lòe. Được một lúc rồi đốm sáng dần tắt.
Tuy nhiên Diệp Khương lúc này lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ngoài cơ thể. Thần thức lại đang tập trung suy nghĩ ở việc ngắm nhìn khu rừng à không phải, mảnh vườn lớn phía trước. Suy nghĩ khẽ lay động.
Trong kia xuất hiện một hình ảnh hơi mờ nhạt, không rõ bóng dáng. Bóng hình kia rõ ràng là một con người, nhưng dung nhan không rõ.
Bóng hình đứng yên không nhúc nhích, vừa rồi dường như có chút dao động. Người đó đưa tay về phái trước. Chân cũng cử động, bước từng bước về phía Diệp Khương.
Người kia đang tiến bước chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405357/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.