Cô cho rằng tại căn nhà bị nghiêng nên cô gặp ảo giác, lại tiếp tục bước lên bậc. Khó khăn lắm Vân Xuyên mới đi hết tám bậc thang. Khi bước lên sạp cuối cùng, cô chóng mặt suýt ngã về sau thì được một bàn tay già nua, vừa xương xẩu vừa lạnh lẽo túm lấy kéo tuột vào trong nhà.
Bên trong ấm cúng hơn cô tưởng. Bếp lửa đang cháy, trên bếp đặt một nồi gì đó như khoai lang sôi sùng sục. Trên gác bếp treo đầy những tảng thịt thú rừng đã khô quắt queo, thậm chí còn nguyên cả một con thổ rừng bị lột da mới chỉ khô phân nửa. Đây là cách trữ thịt ăn dần của người miền núi, Vân Xuyên tuy lần đầu được thấy nhưng cũng đã đọc qua sách nên không thấy có gì quá lạ lẫm.
“Bà sống một mình ở đây sao ạ?”
Bà già lom khom đi tới bên tủ, chậm rãi lấy xuống một cái chăn mang qua cho cô.
“Người ở đây đều sống một mình cả, mỗi người một nhà, nhỏ thế này thôi nhưng đủ ấm.”
Giọng nói của bà lão cứ đều đều, không có âm điệu, ngay cả vẻ mặt cũng không biến đổi gì, càng nghe càng cảm thấy khác với người bình thường. Nhưng Vân Xuyên cho rằng đó là cách nói chuyện của người dân tộc ở đây mà thôi.
“Cô gái một thân một mình đi đâu qua đây?”
Vân Xuyên cảm thấy bà lão là người tốt, lại già cả, có lẽ sẽ biết về cỏ yểu mệnh nên thành thực đáp.
“Con đi tìm cỏ yểu mệnh bà ạ, nghe nói loại cây này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nuong/2704686/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.