Đám âm thần, phán quan và quỷ sai đứng bên ngoài biển lửa cũng trông thấy cảnh đó, há hốc mồm kinh ngạc.
Vân Xuyên buông thõng tay, mặc cho máu chảy, cô nhíu mày thật chặt, cảm thấy việc làm vừa rồi của mình sẽ gây tai hoạ rất lớn.
Cửa Phong Đô ầm ầm mở ra, từ bên trong, một cỗ khí lớn mạnh như thuỷ triều bắt đầu trào ngược ra ngoài, thứ ánh sáng kia như muốn thiêu đốt hai con mắt người nhìn.
Đồng tử Vân Xuyên căng phồng lên, cô vội vàng lấy tay áo che mặt, cảm giác đau đớn như muốn giật phăng hết tất cả những sợi tơ máu quanh hốc mắt.
Triệu Ân cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn nghiến răng ken két.
“Chết tiệt, khí tức này khó chịu quá.”
Phong Đô đã mấy trăm năm không được mở cửa, lúc này mở ra không khác nào đưa mình làm thiêu thân.
Khí tức ngùn ngụt, dội từ trong ra ngoài, ảo cảnh cũng bắt đầu xuất hiện.
Sức mạnh thực sự của Phong Đô, chính là thao túng được suy nghĩ và ảo tưởng của tất cả những kẻ đứng trước nó.
Vân Xuyên lúc này không còn cảm thấy đau đớn khó chịu nữa, cô thấy cơ thể nhẹ bẫng, như đang trôi trên mặt sông giữa ngày hè oi bức.
Trên đầu cô, mặt trời như thiêu đốt. Dưới lưng cô, giữa làn nước lại là một cỗ khí lạnh lẽo như băng hàn.
Sâu trong làn nước đen, tua tủa mọc ra những lá rêu dài chục thước, bắt đầu cuốn lấy chân tay và cơ thể cô, đem cô chìm sâu vào làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nuong/2704582/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.