Triệu Ân bị nâng lên cao, hắn vùng vẫy hòng thoát thân mà không thể giãy ra được.
Triệu Ân miệng lẩm bẩm, da thịt trên ngực hắn chợt động cựa, chui ra mấy con rắn nhỏ có cặp mắt vàng tương tự hắn.
Thì ra Triệu Ân dùng chính thân thể của mình là nơi nuôi dưỡng rắn.
Những con rắn kia bắt đầu bò từ người Triệu Ân xuôi theo hai cánh tay của đầu lâu, nhanh chóng tràn vào hai hốc mắt đỏ.
“Khốn kiếp, dám đem yêu vật vào Phong Đô.”
Những con rắn ngoe nguẩy cắn xé cái đầu lâu, phun ra thứ dịch độc áp chế lại khí tức từ đầu lâu.
Triệu Ân đã thoát ra được, hắn định lao tới chỗ Vân Xuyên, nhưng còn chưa đi được mấy bước, một mũi tên đã lao tới cắm ngay trước mặt hắn.
Mũi tên kia cắm xuống nền đất thì lập tức bị đốt thành tro bụi.
Bàn tay to lớn quen thuộc ôm lấy vai Vân Xuyên, cô cảm thấy hai màng nhĩ vô cùng đau đớn, đưa tay sờ lên, lúc này Vân Xuyên mới biết hai tai mình đang chảy máu.
“Xuyên Nhi, xin lỗi em, ta đến muộn rồi.”
Vân Xuyên đã mệt tới không thể nhúc nhích nổi nữa, cô dựa cơ thể run rẩy vào người Triệu Ý, ghé sát tai y thều thào.
“Triệu Ân…không chế người…trong phủ…cứu họ đi…”
“Đừng lo, ta đã cho người đi cứu họ rồi.”
Nói xong liền ôm chặt lấy cô, nộ khí trong người bừng bừng bốc lên.
Vân Xuyên nghe thấy tiếng bước chân sầm sập như có cả ngàn binh lính cùng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nuong/2704581/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.