Thương Kỳ cất bước tiến lên: "Tu sửa gốm sứ à? Cái này không phải đúng lúc sao?"
Cô đứng bên cạnh bàn làm việc, khoanh tay hơi cúi người, quan sát chiếc bình ngọc xuân men xanh: "Đây chính văn vật mà cô đang sửa?"
An Thường đứng ở một bên, không đáp lời.
Nói như thế nào nhỉ, cái loại dò xét xuất phát từ phía Thương Kỳ khiến cô không quá tự nhiên. Cũng chẳng biết vì lý do gì.
Thương Kỳ thấy cô không đáp, ngước mắt hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Em cảm thấy thế nào?"
Nam Tiêu Tuyết hơi nhíu mày lại.
Đó là một cái mười phần bình thường biểu tình, nhưng khi xuất hiện trên gương mặt của Nam Tiêu Tuyết lại mang theo sắc thái phong lưu. Ngói xám mái hiên bị mưa bụi liên miên thấm ướt, quả lựu đang chờ đến cuối hè để biến hình thành trái lớn. An Thường mang theo một thân mẩn ngứa vì bị mưa dầm kích ứng, lại lỡ lời mà nói ra ý nghĩ muốn hôn người phụ nữa trước mặt.
Nam Tiêu Tuyết đi đến bên người An Thường:
"Làm công việc này bao lâu rồi?"
An Thường: "3 năm."
"Đại học cũng là học chuyên ngành liên quan?"
"Ừ."
Trưởng trấn ở một bên nhiệt tình bổ sung: "Không chỉ có vậy đâu, gia đình An Thường chính là ba đời làm công việc này. Có thể nói là bác học uyên thâm nha!"
Nam Tiêu Tuyết làm như không nghe thấy, tay nhíu cằm tính toán một chút: " 18 cộng 7, cô năm nay hẳn là 25 tuổi."
Lại đưa mắt nhìn An Thường từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/2903003/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.