Chương trước
Chương sau
Sau khi bóp ngất Vu Tử Minh, Phương Tắc buông tay, lấy khăn tay ra lau sạch năm đầu ngón tay rồi lại lau đi dấu tay trên cổ Vu Tử Minh sau đó vứt cái khăn đi, cẩn thận đóng cửa phòng bệnh, anh ta nhẹ nhàng dặn dò hai vị cảnh sát trông chặt Vu Tử Minh, bởi vì anh ta cảm thấy Vu Tử Minh có khuynh hướng tự sát.

Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt, không nói gì, chỉ nói rõ đây là tội phạm nghiêm trọng, cấp trên đã điểm danh sẽ không để gã ra đi dễ dàng như vậy.

Phương Tắc dừng lại, hỏi ai là người điểm danh muốn Vu Tử Minh sống sót nhưng cảnh sát lắc đầu biểu thị không thể nói ra.

Bọn họ không nói, Phương Tắc đoán được.

Hiện tại Vu Tử Minh sống chính là chịu tội, cam đoan gã sống sót không phải vì tốt cho gã mà là để trả thù và dằn vặt. Người hận Vu Tử Minh rất nhiều, nhưng có quyền ra lệnh cho cảnh sát thì lác đác chẳng có mấy, nhà họ Phó là một, Vương Nguyên Diệu cũng là một trong số đó.

Phương Tắc rời bệnh viện xong vẫn đi làm như bình thường, tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát, ngay cả cha Phương và mẹ Phương nay suy sụp vì mất đi thời cơ cũng không đoán ra trong lòng anh ta đang nghĩ gì, đồng thời họ cũng sinh ra cảm giác sợ hãi với anh ta.

Cha Phương và mẹ Phương đều biết Phương Tắc đã khôi phục ký ức, đã biết bọn họ từng làm những chuyện gì để chia rẽ anh ta và Quý Thường, họ sợ hãi chờ đợi Phương Tắc trả thù, nhưng Phương Tắc không có động tác gì.

Thật vất vả mới yên tâm lại, cho rằng cuối cùng Phương Tắc vẫn coi trọng thân tình không hận thù bọn họ, thì Phương Tắc lại cho người ép buộc hai người ngày nào cũng phải đến bệnh viện xem Vu Tử Minh thay thuốc.

Vu Tử Minh cháy đen thui nằm trên giường bệnh, toàn thân bị băng trắng quấn lấy, không thể tiêm thuốc giảm đau, một lần thay thuốc là một lần xé rách lớp vải xô dính chặt lên da thịt, khắp hành lang bệnh viện vang vọng tiếng kêu rên thảm thiết của Vu Tử Minh, hết lần này tới lần khác trong phòng bệnh luôn có người trông coi 24/24 không để cho Vu Tử Minh có bất kỳ cơ hội nào để tự sát.

Cha Phương và mẹ Phương bị ép xem Vu Tử Minh thay thuốc một tuần, cuối cùng không chịu được áp lực song song đổ bệnh, cho đến lúc này bọn họ mới biết được trong lòng Phương Tắc hận mình nhiều hơn họ đã tưởng.

Phương Tắc muốn dằn vặt từ từ, mà không chỉ đơn giản là trả thù.

Đôi vợ chồng bị quyền lực và địa vị làm mù mắt giờ khắc này mới cảm thấy hối hận sâu sắc, họ thú nhận lối lầm của mình với Phương Tắc nhưng Phương Tắc chỉ nhìn họ, cười một cái rồi nói giữ gìn sức khỏe sau đó liền rời đi.

Không có chửi rủa như kẻ điên, cũng không có khóc lóc thổ lộ chân tình, chỉ có thờ ơ từ đầu đến cuối.

Phương Tắc xử lý chuyện cá nhân xong bắt đầu trù tính xem làm thế nào để cướp Quý Bạch Thư về.

Nếu Quý Bạch Thư trước khi mất trí nhớ đã xem đoạn video ghi lại cảnh anh ta chủ động xóa bỏ ký ức, vậy hãy để anh không bao giờ khôi phục ký ức nữa, bọn họ sẽ bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu lại.

12

Phương Tắc cố gắng tìm lại khoảng thời gian từng ở bên Quý Thường, ngôi nhà họ từng ở, những nơi đã từng hẹn hò, những món quà tặng qua lại khi vẫn còn yêu nhau, thậm chí là nơi lần đầu hẹn hò… Anh ta cố gắng mang những thứ này đi nói cho Quý Bạch Thư, bảo rằng đây đều là những chứng cứ họ đã từng yêu nhau.

Giống như Quý Thường đã từng làm tất cả mọi việc để Phương Tắc khôi phục trí nhớ, bây giờ anh ta lại đi trên con đường Quý Thường đã từng đi một lần nữa.

Mượn cớ “trong nhà vẫn còn di ảnh của cha mẹ em” lừa Quý Bạch Thư ra ngoài, dáng vẻ hào hứng của anh ta và vẻ mặt không mấy kiên nhẫn của Quý Bạch Thư tạo thành đối lập rõ ràng, nhưng Phương Tắc tự để mình không nhìn thấy sự chống cự của Quý Bạch Thư.

Anh ta đầy mong chờ đưa Quý Bạch Thư về ngôi nhà họ từng chung sống, đó là một chỗ sâu trong một tiểu khu cũ kỹ, nằm lưng chừng trong một tòa nhà phủ đầy dây leo thường xuân, Phương Tắc lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong tủ giày, cảm giác quen thuộc đập vào mặt, trong lòng đột nhiên ngũ vị tạp trần, Phương Tắc bỗng lệ nóng doanh tròng, tra chìa vào ổ khóa, xoay hai vòng, nhưng cửa không hề mở ra như mong đợi.

Nét mặt Phương Tắc cứng lại, dùng sức xoay ổ khóa nhưng cửa vẫn chẳng hề di chuyển, anh ta không khống chế được tâm trạng bắt đầu đập cửa, không dám quay đầu lại nhìn Quý Bạch Thư, chỉ không ngừng lặp lại: “Lâu lắm rồi không có người đến, trong lỗ khóa rỉ sắt, chờ một lát là mở được ngay, có chút dầu thì nhỏ vào một giọt là cửa mở…”

Đang nói thì cửa mở.

Anh ta còn chưa kịp vui vẻ chợt nhận ra đây là một người xa lạ.

Người ở bên trong mang vẻ mặt phòng bị: “Các anh là ai?”

Phương Tắc: “Anh là ai? Sao lại ở chỗ này?”

Người ở bên trong mang vẻ mặt khó hiểu: “Tôi là chủ nhà, không ở đây thì ở đâu? Tôi sống ở đây bảy năm rồi! Các anh là ai? Tôi cảnh cáo các anh đừng có mà gây sự, tôi đã báo cảnh sát…”

“Anh là chủ nhà? Người sống ở đây trước… trước kia đâu rồi?”

“Làm sao tôi biết được? Tôi có giấy tờ nhà đấy, trình tự mua nhà cũng đúng pháp luật hiện hành, tôi nói cho các anh biết đừng có gây sự ở đây, tôi thật sự đã báo cảnh sát…”

Quý Bạch Thư quay đầu bước đi, Phương Tắc trố mắt trong giây lát rồi mau chóng đuổi theo, chủ nhà sau lưng còn đang cằn nhằn chợt phát hiện người ta đã đi mất, mắng một câu ‘thần kinh’.

“Quý Thường, anh không biết nhà đã bị bán rồi, anh cho rằng nhà vẫn còn, xin lỗi. Quý Thường, là em bán nhà…?”

Quý Bạch Thư xuống lầu dưới, chuẩn bị bắt xe rời đi, nghe vậy liếc nhìn Phương Tắc nói: “Quý Thường chết rồi, nhà của anh ta, quán bar của anh ta bị chia chác, anh không biết?”

Trong nhát mắt sắc mặt Phương Tắc trắng bệch, nhớ tới tờ khế đất của quán bar ghi rõ cái tên Phương Cao Mân, đó là của Quý Thường đấy, cũng là quán bar của Quý Thường, là nơi họ gặp nhau lần đầu cũng là nơi họ đã từng xác nhận quan hệ.

“Anh biết, anh sẽ trả lại cho em.” Phương Tắc nói: “Cho anh một chút thời gian, anh sẽ trả lại toàn bộ cho em những gì em đã mất.”

“Không cần.” Quý Bạch Thư lắc đầu: “Có vài thứ đã vứt đi rồi tôi không muốn lấy về nữa, ví dụ như tình cảm đã qua. Những thứ quan trọng vẫn luôn ở đó, không phải nhà cửa mà nó luôn được gìn giữ trong hồi ức, nhưng những kỷ niệm đó đã bị phá hủy, bị vứt đi. “

Anh chỉ lên căn nhà trên tầng: “Anh nói đó là nhà tôi, bên trong có cha mẹ tôi, có nhiều kỷ niệm nhiều năm sống cùng Hà Viễn, nhưng nó có bảy năm thời gian thuộc về người khác, những tòa nhà không biết đã được quét vôi bao nhiêu lần, gia cụ được thay thế toàn bộ bao nhiêu lần, từng thứ đồ thuộc về tôi bị coi thành rác rưởi thu dọn sạch sẽ, có lẽ khi đó những người dọn dẹp còn oán thán “rác rưởi nhiều quá”. Anh có hiểu tôi muốn nói gì không? Dù anh có trả lại nhà, trả lại quán bar cho tôi, thì tôi cũng không cảm thấy những thứ này quan trọng nữa.”

“Cho nên những bù đắp của anh dành cho tôi mà nói, tôi chỉ cảm thấy thật phiền.”

“Không phải…” Phương Tắc miễn cưỡng cười, muốn kéo tay Quý Bạch Thư lại bị né tránh, không thể làm gì khác hơn là tự cầm tay của mình, có chút không biết nói ra sao: “Đừng nói như vậy, Quý Thường. Anh, anh đã xử lý hết những trở ngại giữa chúng ta, cha mẹ anh cũng không còn khả năng phản đối chúng ta nữa, anh sẽ nhanh chóng ly hôn với Vu Tử Minh.”

Nhưng ánh mắt của Quý Bạch Thư thoạt nhìn an tĩnh dịu dàng lại không mảy may lay động, giọng Phương Tắc dần nhỏ lại, cuối cùng mím môi, cố chấp nói: “Em thấy phiền nhiễu vì em chưa nhớ ra anh, em tin anh đi, anh nhất định có thể để bù đắp tất cả sai lầm của mình. Em tin anh, em nhất định phải tin tưởng anh.”

Quý Bạch Thư cau mày, bước chân vội vã tránh xa Phương Tắc, sau khi đã lùi ra một khoảng cách anh quay đầu lại thấy Phương Tắc vẫn còn đứng tại chỗ, trên mặt mang mang theo nụ cười giống hệt trong quá khứ, điều này khiến anh cảm thấy bất an.

Chà xát cánh tay, Quý Bạch Thư quyết định sau khi trở về sẽ nói chuyện này cho Vương Nguyên Diệu.

Lúc trước anh không coi việc Phương Tắc đeo bám là chuyện to tát, nhưng lúc này anh ta không nghe lọt sự phản đối mà tự tiện quấy rối theo đuổi, Quý Bạch Thư sợ Phương Tắc nổi điên, không từ thủ đoạn lợi dụng cả Quý Tiểu Cát, anh phải nói cho Vương Nguyên Diệu biết để phòng bị trước.

Quý Bạch Thư hạ quyết tâm mặc kệ sau này Phương Tắc dùng lý do gì để mời anh cũng sẽ không đáp lại.

Còn Phương Tắc nhìn theo bóng lưng vội vã của Quý Bạch Thư, quay đầu nhìn lại nơi đã từng là ngôi nhà họ chung sống, tự lẩm bẩm: “Anh sẽ bù đắp… Tất cả sẽ trở về quỹ đạo ban đầu…”

13

Vương Nguyên Diệu biết được chuyện Phương Tắc dây dưa từ Quý Bạch Thư, trầm mặc một lúc lâu anh cầm tay Quý Bạch Thư nói: “Anh sẽ giải quyết, em chớ xía vào Phương Tắc, đừng đồng ý lời mời gì của anh ta nữa.”

“Vâng.”

Vương Nguyên Diệu do dự hỏi: “Em có muốn mua lại căn nhà của ba mẹ không?”

Quý Bạch Thư tròng mắt: “Anh biết em không nhớ rõ những chuyện kia mà.”

Vương Nguyên Diệu: “Thật ra sau đó anh cũng đã nghĩ đến chuyện mua lại quán bar thế nhưng chậm một bước, lại không thể cướp đoạt quá rõ ràng… Nhưng trong nhà em lúc đó có gì anh cũng nhặt hết về rồi. Không thể nhặt thì cũng mua mới, nghĩ rằng nếu ngày nào đó em khôi phục ký ức muốn tìm lại thì cũng không đến mức khiến em phải tiếc nuối.”

“Tất cả mọi thứ đều ở đây?!” Quý Bạch Thư khiếp sợ hỏi.

Vương Nguyên Diệu nhìn anh, cười hỏi: “Sao lại kinh ngạc như vậy?”

Quý Bạch Thư dựa sát vào trong lòng Vương Nguyên Diệu, ngượng ngùng nói: “Có chút tò mò.”

“Hôm nào rảnh sẽ đưa em đi xem. Nhưng anh nói trước, không phải cái gì cũng có ở đó, có vài thứ rác rưởi linh tinh anh vứt đi rồi.” Vương Nguyên Diệu cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “rác rưởi”.

Quý Bạch Thư nheo mắt len lén cười, ôm lấy Vương Nguyên Diệu, hôn “chụt” một cái lên ngực anh, ấp úng nói: “Anh làm chủ, em sẽ không nói gì cả.”

Vương Nguyên Diệu xoay người đè Quý Bạch Thư, “Không tức giận? Không phản kháng?”

Quý Bạch Thư ngoan ngoãn nằm im, đảo mắt, mím chặt môi không nói lời nào, khuôn mặt trắng trẻo, tóc ngắn tán loạn rủ xuống che khuất lông mi, lông mi khẽ cụp xuống như cánh quạt nhỏ, khóe mắt lộ ra vài nếp nhăn mờ nhạt, không hề có cảm giác đã già mà ngược lại sinh ra cảm giác năm tháng lắng đọng sau đó là ưu nhã như một làn gió xuân.

Vương Nguyên Diệu hôn một đường từ trên trán thẳng xuống môi Quý Bạch Thư, mỗi lần hôn một chỗ lại hỏi ra một câu làm người khác xấu hổ, hỏi đến mức ngay cả ngón chân của Quý Bạch Thư cũng mắc cỡ đến mức đỏ bừng.

Quý Bạch Thư ôm cánh tay Vương Nguyên Diệu, mặc kệ anh càng lúc càng quá đáng, ngoài miệng cũng chỉ hừ hừ hai câu, rơi vài giọt nước mắt, một động tác từ chối cũng không hề có, rõ ràng là đang cổ vũ người ta bắt nạt mình.



Vương Nguyên Diệu nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Quý Bạch Thư, không buồn ngủ, hôn lên bả vai Quý Bạch Thư, nhẹ nói: “Chuyện đúng đắn nhất anh làm chính là quyết đoán lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.” Thừa dịp em mất trí nhớ lừa em tới tay. “Nên mặc kệ có bao nhiêu Phương Tắc chạy đến trước mặt anh giễu võ dương oai, anh cũng không thể giúp người khác làm chuyện ngu ngốc.”

Anh có chút đắc ý: “Bây giờ em là của anh. Quý Bạch Thư của của Vương Nguyên Diệu đấy, anh đã quyết đoán bắt được đến tay.”

Nhưng Quý Thường thì không phải.

Vương Nguyên Diệu lại có chút mất mát.

Sâu trong nội tâm thật ra anh cũng sợ ngày nào đó Quý Bạch Thư khôi phục ký ức sẽ chọn quay lại làm Quý Thường, một Quý Thường không thuộc về anh.

“Nếu em khôi phục ký ức, cùng lắm lại đuổi thêm lần nữa.” Vương Nguyên Diệu suy nghĩ một chút, tính toán mưu mô: Mẹ ruột mình là cô giáo của Quý Bạch Thư, Quý Tiểu Cát cũng nhận mình là ba, nhà cũng là của anh, ngay cả tài khoản của Quý Bạch Thư cũng là anh quản, còn rất quen thuộc vòng xã giao của nhay…À đúng rồi, còn có Hà Viễn!

Nhiều điều kiện trợ công như vậy, thấy thế nào cũng là mình có lợi thế hơn, cho dù có khôi phục ký ức thì Quý Bạch Thư cũng không có khả năng bội tình bạc nghĩa.

Bàn tính đập đầy Vương Nguyên Diệu yên tâm đang ngủ, dưỡng hảo tinh thần, ngày mai thu thập tình địch.

14

Thời gian gần đây Phương Tắc trải qua không tốt mấy, nhà họ Phương gần như rơi đài, trong thủ đô đâu đâu cũng có người muốn ngáng chân anh ta, những thứ này anh ta có thể hóa giải từng cái một, nhưng khó chịu nhất vẫn là Vương Nguyên Diệu ngày nào cũng đưa đón Quý Bạch Thư và Quý Tiểu Cát.

Vốn phải là vợ con của anh ta! Là vị trí của anh ta!

Phương Tắc không còn cách nào để tiếp cận Quý Bạch Thư, ba lần bốn lượt hẹn Quý Bạch Thư đều thất bại, cuối cùng Quý Bạch Thư còn block anh ta.

Không còn cách nào khác Phương Tắc buộc phải giở vài thủ đoạn nhỏ, trực tiếp bước chân vào viện nghiên cứu với tư cách là nhân viên chính phủ tham gia vào thí nghiệm mở rộng về thuốc ức chế kiểu mới, cuối cùng cũng gặp được Quý Bạch Thư. Vất vả lắm mới tìm được cơ hội ở một mình với Quý Bạch Thư, Phương Tắc nói thẳng, xốc áo lên hưng phấn nói: “Quý Thường, em nhìn này.”

Quý Bạch Thư khó hiểu, nhìn cái gì?

Phương Tắc: “Anh cắt tuyến thể rồi.”

Con ngươi trong mắt Quý Bạch Thư nhanh chóng co lại, sợ đến mức lập tức lùi lại một bước dài, không cẩn thận va phải máy pha cà phê tạo ra tiếng vang lớn, Phương Tắc liền vội vàng hỏi: “Có bị thương không?”

“Đừng tới đây!” Quý Bạch Thư trừng mắt nhìn Phương Tắc, trong mắt đều là vẻ không tin: “Anh cắt tuyến thể… Anh điên rồi sao?”

Phương Tắc lộ ra nụ cười, vẫn là dáng vẻ nho nhã lịch sự, lãnh tĩnh thành thục, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ tới anh ta sẽ làm ra chuyện điên rồ như cắt tuyến thể, hành động này chẳng khác nào tự sát!

“Trước đây, chính tuyến thể làm chúng ta phải xa nhau, hiện tại anh đã cắt nó cũng không phải chịu ảnh hưởng từ pheromone của Omega nữa, anh sẽ không bao giờ ngoại tình. Em có thể tha thứ cho anh không?”

Quý Bạch Thư không ngừng lắc đầu từ chối giao lưu với Phương Tắc, từng bước lùi tới cửa, cố gắng đi ra ngoài, ngay sau đó lại bị một câu của Phương Tắc làm cho cứng ngắc tại chỗ: “Em đã khôi phục trí nhớ! Quý Thường.”

Quý Bạch Thư cứng ngắc quay đầu, trong lòng Phương Tắc đã có tính toán nói: “Em đã khôi phục trí nhớ, Quý Thường.”

“Em hiểu anh, anh cũng hiểu em. Mỗi lần gọi em anh đều gọi ‘Quý Thường’, mà lần nào em cũng đáp lại không hề do dự, nếu em thật sự mất trí nhớ thì phải xa lạ với cái tên này, ít ra phải hai ba giây mới phản ứng kịp.”

Phương Tắc đi về phía anh, vừa đi vừa nói chuyện: “Lần trước anh dùng lý do album ảnh của cha mẹ em vẫn còn ở nhà để dụ em ra, nếu em không có ký ức trước kia thì sẽ không sinh ra tình cảm sâu đậm với cha mẹ ruột, sẽ không đến mức mãi bảy năm sau vì một lời của người xa lạ mà đến lấy album, người này lại từng phụ lòng em, còn có thù oán về “người yêu cũ” với Hà Viễn.”

“Trừ khi em đã khôi phục ký ức, những ký ức ấy tỉnh lại khiến em có tình cảm với cha mẹ ruột, cũng hổ thẹn vì nhiều năm qua đã quên lãng họ.”

“Nhưng hẳn là em mới khôi phục ký ức không bao lâu, bởi vì em không biết chuyện nhà cũ đã bị bán.”

Vẻ mặt Quý Bạch Thư dần thay đổi, từ cảnh giác xa lạ lạnh lùng biến thành dịu dàng lạnh nhạt mà Phương Tắc quen thuộc, anh lẳng lặng nhìn Phương Tắc: “Phát hiện từ lúc nào?”

“Gần đây thôi. Có người cố ý gây phiền phức không cho anh tìm em. Thủ đoạn bẩn thỉu.” Phương Tắc có ý đồ riêng mà chỉ trích Vương Nguyên Diệu: “Anh không gặp được em, lại rất nhớ em, nhớ lại những lần gặp gỡ, nhai lại những lời em đã nói, cứ như vậy nhận ra bí mật của em. Em giấu rất khá, suýt chút nữa anh cũng bị lừa gạt.”

Phương Tắc đứng ngay trước mặt Quý Bạch Thư, một tay vắt chéo sau lưng, nắm chặt, duy trì bình tĩnh ngoài mặt, nói: “Anh biết Vu Tử Minh đã cho em xem video, thế nhưng em hãy tin anh, video đã bị cắt ghép chỉnh sửa, anh, yêu cầu của anh là xóa… đoạn ký ức đó, anh sợ không lừa được em, anh sợ sau khi em biết sẽ không tha thứ muốn ly hôn với anh, lúc đó anh thực sự rất sợ, anh vẫn quá ngây thơ về cha mẹ mình, cho rằng họ sẽ không làm chuyện quá đáng.”

Anh ta cho Quý Bạch Thư thấy rõ vết sẹo mổ trên cổ mình, nhịn không được để lộ ra ba phần tâm trạng kích động: “Hiện tại sẽ không còn ai, em thấy đấy, không còn ai, không còn bất kỳ lý do gì ép buộc chúng ta xa nhau được nữa!”

Quý Bạch Thư cầm chốt cửa, chuẩn bị lặng lẽ mở rồi xông ra, lại bị Phương Tắc bỗng nhiên lao tới trước đè lại, đóng mạnh cửa.

“Quý Thường, em mềm lòng, mẹ con Vương Nguyên Diệu có ơn với em, trong chốc lát em chưa thể quyết định được, anh hiểu. Những lời em không nói ra được…, để anh nói, anh sẽ giúp em.” Phương Tắc vươn tay đè chặt cổ Quý Bạch Thư, vừa khùng điên vừa tự đưa ra quyết định: “Chờ giải quyết hết chuyện ở đây chúng ta cùng đi phía nam, đưa cả Quý Tiểu Cát đi. Em yên tâm, anh sẽ không bỏ lại Quý Tiểu Cát…”

Giờ khắc này không cần nghĩ cũng biết Phương Tắc điên rồi, Quý Bạch Thư chợt hé miệng hô to: “Cứu tôi với — á!”

Phương Tắc che miệng Quý Bạch Thư: “Xuỵt xuỵt, ngoan một chút, đừng kêu. Anh đưa em đi ngay đây.”

Vừa dứt lời, cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra, hai người quay đầu thấy Vương Nguyên Diệu xuất hiện ở cửa. Quý Bạch Thư vừa thấy Vương Nguyên Diệu, lập tức ỷ lại muốn nhào qua, nhưng bị Phương Tắc vẻ mặt khó ở giữ lại.

Vương Nguyên Diệu thấy thế, bắt lấy bàn tay đang đặt trên cổ Quý Bạch Thư của Phương Tắc dùng sức gập lại, tiếp đó tháo cổ tay Phương Tắc ra, ôm hông Quý Bạch Thư kéo về phía mình, lại nghiêm khắc tung thêm một đá.

Cuối cùng Phương Tắc vẫn chỉ là người ngồi bàn giấy, vũ lực không đánh lại Vương Nguyên Diệu là người cầm súng, một đá kia trúng ngay dạ dày, anh ta bị đá đến mức trào máu miệng.

Nhổ bọt máu trong miệng ra, Phương Tắc cười khiêu khích: “Vừa nãy mày đứng ngoài cửa nghe trộm đúng không! Không ngờ Quý Thường khôi phục ký ức rồi cũng lừa mày đúng không? Ha ha, hôn nhân của mày và Quý Thường lâu hơn tao, nhưng lại không hiểu rõ em ấy bằng tao.”

Vương Nguyên Diệu an ủi Quý Bạch Thư xong, cởi nút áo, lạnh lùng đâm một cú: “So cái đấy có ích lợi gì? Mày hiểu em ấy mà còn chưa thấy mình quá đáng à? Còn không phải do mày tổn thương em ấy, vứt bỏ em ấy ư? Mất trí nhớ? Rất cao quý sao? Người mất trí nhớ thì có quyền tổn thương vứt bỏ người khác, xong rồi lại mặt dầy cầu xin tái hợp à?”

“Mày nói xem vì sao Quý Thường lại giấu mày chuyện khôi phục trí nhớ? Có phải vì không tin được mày không? Hai người kết hôn bao nhiêu năm rồi, em ấy vẫn không tin mày. Được rồi, tao nhớ ra rồi, khoảng thời gian tao mất trí nhớ Quý Thường để níu kéo tao mà đã hi sinh rất nhiều, thường hay lảng vảng quanh quân khu đại viện, lúc đó mày cũng ở đấy! Mày để ý đến Quý Thường từ lúc đó à?”

“Mày phải tự hiểu Quý Thường yêu tao nhiều bao nhiêu mới đúng, còn dám nói yêu Quý Thường của tao? Tình yêu của mày có dám trả giá mọi thứ vì Quý Thường không? Ha ha ha… Vương Nguyên Diệu, ngay cả Quý Tiểu Cát cũng là giọt máu của tao, mày có tư cách gì mà cạnh tranh với tao? Chỉ vì mẹ của mày có ơn với Quý Thường à? Bằng vào cái giấy hôn thú không chịu nổi một đòn kia hả?”

Vương Nguyên Diệu đâm một cú vào đúng trung tâm, Phương Tắc cũng như chó cắn loạn: “Tao mắc sai lầm, nhưng nếu tao không làm sai, nếu tao không mất trí nhớ! Mày làm gì có cơ hội trong lúc tao vắng mặt? Không phải mày thừa dịp Quý Thường mất trí nhớ mới dám đến với em ấy à? Đã trục lợi thì lấy đâu ra tư cách trào phúng người khác?”

“Mẹ kiếp!”

Vương Nguyên Diệu một quyền đánh tới, Phương Tắc cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, hai người lao vào đấm đá nhau như chó điên, cào cấu cắn xé, miệng thì phun ra ác ngữ chỉ mong có thể dựa vào sức mạnh ngôn từ để lột một tầng máu thịt trên người đối phương xuống xuống nhai đi nhai lại rồi nuốt vào, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh tình yêu dành cho Quý Bạch Thư, tình yêu chỉ thuộc về người thắng.

“Không có tao lao vào trục lợi thì bây giờ mày còn được thấy Quý Bạch Thư hoạt bát khỏe mạnh à? Mày còn mong có cơ hội chuộc tội? Mẹ mày Phương Tắc, mày còn có mặt mũi xuất hiện ấy hả, mày đã đi điều tra xem năm đó Vu Tử Minh, cha mẹ mày, Phương Cao Mân đã chèn ép Quý Bạch Thư thế nào không, điều tra cho kỹ vào, từng việc từng món một, mày xem lại xem mình có tư cách gì mà đối mặt với em ấy, đó là chuyện con người có thể làm hả? Coi như chia tay, người ta cũng chẳng ác với người yêu cũ như vậy!”

“So xem ai hiểu hơn ai? Mày có hiểu trong giai đoạn hồi phục em ấy đau đến khóc không ngừng, sợ dọa đến Quý Tiểu Cát nên chỉ có thể cắn khăn nhịn đau đến lợi chảy máu không? Mày có biết cứ đến ngày mưa em ấy sẽ đau khắp người không? Mày có biết hiện tại em ấy sợ lửa thế nào không? Mày có biết bây giờ chỉ cần trong nhà có ánh lửa thôi là em ấy đã không dám lại gần? Mày còn không hiểu ư, ác mộng của em ấy là do mày, người nhà của mày, Omega của mày mang tới?”

“Phương Tắc, mày mới chính là ác mộng của Quý Bạch Thư.”

Hai người thay nhau đâm thọc vào chỗ đau đớn nhất trong lòng đối phương, xuống tay cũng độc ác không gì sánh được, dùng sức đánh cho chết, gây ra động tĩnh rất lớn, toàn bộ người trong viện nghiên cứu khoa học đều tới phòng nghỉ, nhanh chóng gọi bảo vệ tới xử lý.

Còn Quý Bạch Thư lúc này sắc mặt tái nhợt, túm chặt lấy cánh tay đang lạnh run, nghe rõ bọn họ đối thoại ngươi tới ta đi, tiêu cự trong mắt dần mờ mịt, bị ép cuốn vào hồi ức đau khổ của quá khứ.

Không ai có thể quên đi những đau đớn trong ngọn lửa, trừ khi mắc bệnh hay quên.

Nếu như nói Quý Bạch Thư đã từng rất yêu Phương Tắc, thì cuối cùng vụ cháy kia đã đốt sạch không còn lại gì, sau này chỉ cần nghĩ đến Phương Tắc, quá khứ mà anh nhớ về không hề có tình yêu mà chỉ là hỏa hoạn, tiếng còi cảnh báo chói tai và tiếng ồn ào gấp gáp trong bệnh viện, còn có cả đau đớn và lo lắng cùng cực.

Bảo vệ đè chặt lại Vương Nguyên Diệu và Phương Tắc, kéo hai người ra ngoài, khuyên bảo bọn họ bình tĩnh, có chuyện thì nói rõ ràng không nên ồn ào, lại có người tới hỏi Quý Bạch Thư muốn biết chuyện gì xảy ra.

Quý Bạch Thư nhanh chóng thức tỉnh, mặt tái nhợt, nghiêm trọng nói: “Cảm ơn, không có chuyện gì, cứ để tôi!”

Anh bước về phía Vương Nguyên Diệu không hề chậm trễ, Phương Tắc ở đối diện đang giãy giụa không ngừng nhìn chằm chằm Quý Bạch Thư, có chút thương cảm hô hoán: “Quý Thường…?”

Vương Nguyên Diệu cũng có chút không yên tâm: “Anh không cố ý đánh nhau đâu.”

Quý Bạch Thư đỡ Vương Nguyên Diệu nói: “Đi bệnh viện trước đã.”

Vương Nguyên Diệu tựa nửa thân lên người Quý Bạch Thư, lộ ra nụ cười giễu cợt về phía Phương Tắc, Phương Tắc nhịn xuống khổ sở trong lòng, mặt đen lại đứng phía sau họ. Mấy người đến nhìn chằm chằm, nhưng Vương Nguyên Diệu và Phương Tắc đều là người mặt dày không sao cả, chỉ có Quý Bạch Thư lúng túng không thôi.

Ba người tới bệnh viện trên cùng một chuyến xe, chỉ là vừa ra cửa đã gặp chuyện ngoài ý muốn, một chiếc xe đột nhiên lao tới, điên cuồng tông vào đầu xe, như thể quyết cùng sống chết đến nơi. Bởi vì không kịp đề phòng, ô tô trực tiếp bị đụng ngã lăn.

Phương Tắc ngồi bên ngoài, đi ra đầu tiên, quay đầu lôi kéo Quý Bạch Thư ra, Vương Nguyên Diệu cũng để anh ra trước còn mình bị kẹp lại, trong lòng Quý Bạch Thư nóng như lửa đốt kéo chặt lấy cửa xe, kêu Vương Nguyên Diệu mau ra ngoài.

Vương Nguyên Diệu bảo anh đi trước nhưng Quý Bạch Thư không chịu đi.

Phương Tắc đưa anh ra xa, đè lại bả vai đang giãy dụa nói: “Anh đi cứu hắn, em ở lại chỗ này.” Anh ta nhìn Quý Bạch Thư thật sâu rồi xoay người chạy đi nhanh chóng, hai bàn tay bị thương nhưng cuối cùng cũng nâng được cái cửa xe đang đè lên đùi phải Vương Nguyên Diệu ra, nâng người ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, tài xế đụng ngã xe của họ bỗng nhiên tỉnh lại, đạp chân ga gầm thét lao tới, Quý Bạch Thư thét lên nhắc nhở bọn họ chạy mau, vừa kêu vừa chạy qua đây, nhưng chiếc xe hơi kia gần trong gang tấc, không kịp chạy tới.

Phương Tắc nhìn qua, nhận ra người lái xe là mẹ Vu Tử Minh, mụ đàn bà dù có nằm mơ cũng mong mình được làm phu nhân quan lớn, lại tan cửa nát nhà ngay khi gần chạm đến ước mơ, không chấp nhận được nên tâm thần thất thường, không ngờ trong lúc sơ sảy lại để mụ tìm được mình.

Mục tiêu của mụ chính là Phương Tắc, vì Phương Tắc đã cung cấp chứng cứ lật đổ tình nhân của mụ ta.

Phương Tắc quay đầu nhìn về phía Quý Bạch Thư đang lao tới, không phân rõ được anh đang lo lắng cho ai, anh ta nghĩ nếu như người Quý Bạch Thư lo lắng là mình thì tốt rồi.

Anh ta muốn biết đáp án này, khẩn cấp không gì sánh được mà muốn biết.

Vì vậy Phương Tắc đẩy Vương Nguyên Diệu ra, bị húc bay trong ánh mắt kinh hoảng, nội tạng vỡ tan, đau nhức kéo tới, trong cơn nửa tỉnh nửa mê anh ta nhìn thấy Quý Bạch Thư lao tới ôm Vương Nguyên Diệu ở phía xa —

Đáp án hiện ra.

Vạn tiễn xuyên tâm…

15

Phương Tắc cuối cùng không chết, người đàn bà gây chuyện bị Vương Nguyên Diệu một súng đánh gục, lúc này anh ta đang chạy chữa, may mắn nhặt về một cái mạng.

Quý Bạch Thư cầm một bó hoa cùng một giỏ trái cây tới thăm anh ta, Phương Tắc dựa lưng vào gối mềm nói: “Vương Nguyên Diệu cam lòng thả em ra hả?”

“Anh ấy theo tới, ở dưới lầu.”

Phương Tắc giễu cợt: “Thấy rồi.”

Quý Bạch Thư: “Cảm ơn.”

Phương Tắc: “Không cần phải thay Vương Nguyên Diệu cảm ơn, em biết anh không thích nghe. Nếu không phải vì em anh chỉ ước gì anh ta chết vì tai nạn cho rồi.”

Quý Bạch Thư: “Nói thế nào đi nữa anh cũng đã cứu anh ấy hai lần, tôi hẳn là nên cảm ơn anh.”

Trái tim Phương Tắc như bị bóp lấy, trướng đến khó chịu, miệng mồm chua lét, chua đến mức tê dại cả miệng, anh ta biết đây là mùi bị ghen tỵ.

“Em không thể tha thứ cho anh sao?”

“Xin lỗi.”

“Anh sẽ tiếp tục chờ em, vẫn chờ đợi. Nếu phần cuối của chờ đợi là hy vọng…, dù chỉ là hy vọng do tự mình lừa mình, anh sẽ làm tất cả, bởi vì không làm như vậy anh không biết nên làm gì bây giờ.”

Quý Bạch Thư bất đắc dĩ nhìn anh ta, mặc dù rất tàn nhẫn, anh vẫn chăm chú nói rằng: “Cho dù anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không yêu anh. Anh cứu Nguyên Diệu, tôi rất cảm kích anh, nhưng chắc chắn sẽ không yêu anh. Tôi hy vọng anh có thể hiểu điểm này, anh coi như tôi chết rồi đi, tôi cũng sẽ không cảm động. Chỉ cảm thấy rất phiền.”

Phương Tắc cười rất khó coi, cúi đầu, bàn tay ấp lên khuôn mặt, nói: “Đừng nói cho anh chuyện này.”

“Đều đã qua, không yêu chính là không yêu, không hận cũng là thật sự không hận.” Quý Bạch Thư dừng một chút, nói rằng: “Đã từng hận, yêu hận đều có, nhưng có lẽ tôi vẫn may mắn, tôi đã quên mất yêu hận quá khứ nghênh đón một tình yêu thật lòng, cũng là tình yêu mới của tôi. Nên trong lúc tôi còn chưa kịp hận anh tôi đã quên mất anh.”

“Với tôi anh chỉ là một đoạn ngắn trong cuộc đời, chưa nói tới thất bại hay thành công, cũng chưa tới mức ghi tạc vào lòng.”

Phương Tắc hỏi anh: “Em sẽ không bao giờ yêu anh, cũng sẽ không hận anh?”

“Anh biết đấy, yêu hận đều rất mệt.”

“Có phải anh đã thật sự mất em rồi không?”

“Phương Tắc, tôi hy vọng anh sẽ vượt qua được, có cuộc sống mới, người yêu mới.”

Quý Bạch Thư vẫn là người dịu dàng, đối với bất kỳ người nào đều ôn nhu thiện lương, dù cho đó là tình nhân từng tổn thương mình anh cũng nguyện ý chân thành chúc phúc, nhưng so với thiện ý của Quý Thường, Phương Tắc tình nguyện anh dành cho mình những lời chửi bới ác độc, nhục mạ, như vậy chứng minh Quý Bạch Thư vẫn hận anh ta.

Hận sâu đậm, yêu cũng sâu đậm, sẽ có hi vọng gương vỡ lại lành.

Quý Bạch Thư lại không chịu cho anh ta cơ hội, dịu dàng đánh nát hy vọng ảo tưởng của anh ta, không thể phá vở, không gì phá nổi, khiến anh ta không còn một chút cơ hội nào.

Phương Tắc cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, như rơi vào đáy vực vô tận.

16

Quý Bạch Thư nhìn lại, ngón trỏ xoa lên mi tâm đang nhăn lại đầy phiền não của Vương Nguyên Diệu, “Sắp thành nếp nhăn trên trán rồi.”

Vương Nguyên Diệu ồm ồm: “Thằng cặn bã kia có bán thảm với em không!?”

Quý Bạch Thư lườm anh một cái: “Suy nghĩ gì đấy? Em là người do dự thế à?”

Vương Nguyên Diệu ôm lấy bả vai Quý Bạch Thư: “Không phải là… anh không có tự tin. Vậy em nói xem vì sao em lại giấu anh chuyện phục hồi trí nhớ, em có biết lúc đấy anh đau lòng muốn chết không? Chỉ thiếu chút xíu nữa, không được, em phải an ủi anh…”

Quý Bạch Thư nhún một bên bả vai vừa cười vừa huých Vương Nguyên Diệu, lại không thật sự đẩy người ta ra, chỉ là trêu chọc thân mật mà thôi.



Ánh sáng ban ngày đẹp đẽ, trên đường đá cuội người đến người đi, đôi tình nhân trẻ tuổi đi ngang qua, đôi vợ chồng già đang dìu dắt nhau, bọn họ chỉ là một trong những đôi tình nhân khác, bình thản không có gì lạ, không ai biết tình yêu của họ nảy sinh như xao động dịu dàng giữa khe sông dài, lâu ngày sinh tình.

Không có người biết, không ai quan tâm, có người ước ao đến mức nào.

Phương Tắc cách một cánh cửa thủy tinh, miêu tả lại bóng dáng ngày một xa của Quý Bạch Thư, cơ thể run rẩy khó thấy, rồi dần dần khuỵu xuống, như một cánh cung cuối cùng cũng gãy, hai tay che lấy mặt nghẹn ngào không ngừng, như một cánh chim nhạn cô đơn.

Hết chương 21.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.